Tống Lan Hương vừa khóc vừa nhìn Hà Thanh, vẻ mặt kiên định, nói: “Hà Thanh, con mau đi hỏi ông chủ Vương đi, ông ta có tiền, có thể cứu chúng ta!”
Sắc mặt Hà Thanh càng thêm khó coi, nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại của mẹ cô ta, cô không thể nói nổi lời từ chối.
Ông chủ Vương là người đàn ông mập mạp mà cô ta từng xem mắt, lúc qua lại với ông ta, cô ta thực sự cảm thấy ghê tởm. Ban đầu, Hà Thanh vốn định sau khi vào tập đoàn nhà họ Phạm sẽ đi lên từ chính đôi chân mình, thế nên cô ta không qua lại với người đàn ông kia nữa.
Nhưng bây giờ…
Cô ta không bao giờ ngờ rằng những người đòi nợ đó lại vô tình như vậy!
“… Còn thiếu bao nhiêu?”
Hà Thanh hỏi.
Nhưng, sau khi nghe cô ta hỏi thế, ánh mắt Tống Lan Hương hơi tránh né, bà ta trả lời: “Vẫn còn thiếu mười bảy tỷ rưỡi.”
Nghe đến đây, Hà Thanh chỉ cảm thấy trước mắt mình tối sầm lại, suýt nữa ngất đi.
Mười bảy tỷ rưỡi? Đó là số tiền quá lớn đối với cô ta! Chẳng lẽ thành quả phấn đấu bao nhiêu năm nay của cô ta đều phải lấy ra trả nợ cho người cha đã chết sao? Như thế thật không công bằng với cô ta!
Hà Thanh cảm thấy vừa tủi thân vừa rất oan ức.
Tại sao cô ta vất vả học hành, cố gắng làm việc để kiếm tiền thì số tiền đó lại phải lấy ra để trả nợ thay cho người cha bội bạc? Như thế thật là không công bằng!
“Hà Thanh!” Đương nhiên, Tống Lan Hương đã nhìn thấy vẻ mặt không cam lòng của cô ta, bà ta hắng giọng, hỏi: “Chẳng lẽ con nhẫn tâm nhìn mẹ bị người ta chặt tay?
Nghe mẹ mình hỏi như thế, trong lòng Hà Thanh lại càng thêm bối rối.
Một bên là người mẹ đã nuôi nấng cô ta, một bên là số tiền cô ta vất vả kiếm được, cô ta thấy khó lựa chọn.
Hà Thanh rối rắm, môi run run, cô ta nói: “Để con nghĩ lại đã.”
Nói xong, không đợi Tống Lan Hương lên tiếng, cô ta đứng dậy dọn dẹp đồ đạc trong phòng.
Lúc trở lại công ty làm việc, cô ta cứ thất thần suốt cả buổi chiều, khi làm việc, cô ta thường xuyên mắc lỗi, có rất nhiều nhân viên đã tới hỏi cô ta.
Nhưng, đối với Hà Thanh lúc này, sự quan tâm của họ dường như là sự thương hại ác ý!
Hà Thanh lúc này chỉ muốn trốn vào một nơi nào đó, không muốn xuất hiện trước mắt mọi người, nhưng vì món nợ của cha, cô ta không thể làm thế. Cho dù trong nhà xảy ra việc như thế, cô ta cũng chỉ có thể xin nghỉ vài tiếng rồi lại quay lại làm việc.
Bởi vì như thế cô ta mới không bị trừ một ngày lương.
Ôi, đáng buồn làm sao …
Hà Thanh cười cay đắng, bây giờ cô ta đáng thương đến nỗi không dám bỏ mọt ngày lương.
Cô ta vừa đau đớn, vừa bất lực và thậm chí hoài nghi rằng quyết định ra nước ngoài để học thêm năm đó không biết có ý nghĩa gì không. Sao bây giờ gia đình gặp chuyện cô ta lại bất lực thế này?
Lúc này, Hà Thanh đột nhiên nhìn thấy Nguyễn Khánh Linh.
Người phụ nữ nhẹ nhàng rời công ty với dáng vẻ thư thái.
Khuôn mặt trắng trẻo của cô trong sáng, giống như một bông hoa được chăm sóc cẩn thận trong nhà kính vậy.
Đâu có lõi đợi, khôn ranh như cô ta?