Bởi vậy có thể thấy được, thực lực của Phạm Nhật Minh.
Cho nên đám người này ở trong mắt anh, cũng chỉ là là khoa chân múa tay mà thôi. Chỉ có điều, cho dù bọn chúng có vô dụng, nhưng bọn chúng ỷ vào số người nhiều, vẫn là ngăn chặn lấy Phạm Nhật Minh.
Anh hung hăng cầm gậy đánh vào khủy chân của kẻ vừa xông lên, có lẽ là khí thế trên người anh quá mức hung ác, đám người kia, ngược lại lại không dám nhào lên nữa.
Phạm Nhật Minh lập tức gọi điện thoại cho Trần Hữu Nghị.
Sau khi cúp điện thoại, đám người kia lại vọt lên một người hai người, Phạm Nhật Minh hơi híp mắt lại, trên người phát ra cỗ khí tràng vừa mạnh mẽ lại vừa u ám.
Tất nhiên chuyện đã được xử lý xong rồi, vậy thì anh cứ đặt hết tâm tư lên trên đám người này vậy.
Muốn ngăn cản anh sao?
Vậy thì anh sẽ từ từ chơi với bọn chúng một chút.
Kế tiếp, Phạm Nhật Minh ra chiêu vừa ác lại vừa độc, không giống vừa rồi, anh đã dùng sức muốn đánh ngã đám người này, lúc này, anh chuyên môn chọn vị trí vừa yếu ớt mà lại đau đớn nhất trên người bọn chúng mà xuống tay.
Trong lúc nhất thời mấy người đàn ông ở đây đều kêu rên liên tục, còn có mấy tên nép một bên rụt rè sợ hãi, không dám tiến lên nữa.
Đột nhiên, mấy người đang lùi về phía sau kia, trên mông đều bị đạp cho một cái, cả người không tự chủ được mà lảo đảo về phía trước vài bước.Bọn họ phẫn nộ mắng, đang định quay đầu lại, rồi lại bị vật nặng đập vào đầu, mấy người bọn họ lập tức gục xuống đất.
Lúc này, Phạm Nhật Minh cũng không có tâm tình đi vật lộn với bọn họ nữa, anh cầm theo cây gậy, cũng tiến lên gia nhập.
Có sự gia nhập của Trần Hữu Nghị, ở dưới tay hai người bọn họ, đám người này càng giống như là con kiến, rất nhanh, một đám người phát hiện không đánh lại, bọn họ dứt khoát bỏ chạy.
Mục tiêu của bọn họ chính là Phạm Nhật Minh, nếu chỉ có một mình anh, vậy thì bọn họ còn có thể liều mạng mà xem, bây giờ lại có thêm một người mạnh như vậy chạy tới giúp đỡ nữa, bọn họ vẫn là chạy nhanh còn kịp.
Trần Hữu Nghị còn muốn đuổi theo, lại bị Phạm Nhật Minh đè bả vai lại.
“Đừng đuổi theo nữa, đã ký được hợp đồng chưa?”
Phạm Nhật Minh hỏi.
Lúc này, Trần Hữu Nghị mới dừng lại bước chân, anh ta nhìn về phía Phạm Nhật Minh rồi cảm khái mà nói: “Tôi nói lòng của anh cũng ghê gớm thật đó, rốt cuộc là hợp đồng quan trọng, hay là tính mạng của mình quan trọng?”
“Anh còn lo lắng hợp đồng gì nữa chứ? Lúc tôi đi qua đó, người phụ trách ở bên kia đã nói cho tôi biết, nói hợp đồng đã ký xong hết rồi, người cũng là người của công ty các anh, là anh phái qua đó hả?”
“Đã ký xong hết rồi sao?”
Phạm Nhật Minh nhíu mày: “Tôi không có phái người qua đó, vốn hôm nay, tôi là định tự mình qua đó ký hợp đồng mà, không nghĩ tới bị đám người này chặn lại, thế nên mới gọi điện thoại cho cậu đi qua đó.”
“Nhưng mà người kia, quả thật là nói cho tôi biết đã ký xong rồi mà.”
Trần Hữu Nghị cũng có chút nghĩ không ra.
Rất nhanh, Phạm Nhật Minh đã nói: “Về công ty trước đi.”