Mục lục
Chồng tôi là tổng tài phúc hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 938


Lăng Huyền cũng là một người có tính cách háo thắng nên khi nghe thấy Trần Hữu Nghị giễu cợt thì cô ấy không muốn nói chuyện với người đàn ông này nữa, vì vậy cô ấy dứt khoát đứng dậy thản nhiên nói: “Em không suy nghĩ gì hết, chia tay đi sau này đừng tới tìm em nữa, cứ như vậy đi.”


Nói xong cô ấy chuẩn bị rời đi.


Trần Hữu Nghị kéo tay cô ấy mạnh mẽ xoay người cô ấy lại buộc cô ấy phải đối mặt với mình.


Nhưng mà Lăng Huyền lại không chịu phối hợp.


“Anh Triệu, những lời nên nói tôi cũng đã nói rất rõ ràng rồi không phải sao? Nếu như anh còn tới quấy rối tôi, tôi sẽ…”


“Em sẽ thế nào? Hử? Báo cảnh sát đến bắt anh sao?”


Trần Hữu Nghị lập tức cắt ngang lời cô, nụ cười trên mặt anh ta vừa mỉa mai vừa khắc nghiệt, đôi mắt của anh ta nhìn chằm chằm Lăng Huyền, người phụ nữ này đang vội vã phủi sạch quan hệ với anh ta.


Nhưng cho dù như vậy Trần Hữu Nghị cũng không thể nào cứ buông tay như vậy.


“Lăng Huyền, nếu như anh không đồng ý thì em đừng mơ tưởng sẽ kết thúc mối quan hệ của chúng ta!”


Trần Hữu Nghị nói những lời tàn nhẫn làm cho Lăng Huyền tức đến nỗi cười nói: “Trần Hữu Nghị có phải anh có bệnh không? Tôi là nô lệ của anh sao? Dựa vào đâu mà anh không đồng ý thì tôi không thể chia tay chứ? Bây giờ là xã hội được cai trị bởi luật pháp mà anh còn độc tài như vậy sao? Có phải là anh quá cổ hủ rồi không?”


Lăng Huyền cười giễu, thừa dịp Trần Hữu Nghị vẫn còn sững sờ khi bị cô ấy hỏi dùng sức hất tay người đàn ông ra sau đó đi vào trong quán bar.


Trần Hữu Nghị vẫn còn sững sờ đứng im tại chỗ, giống như là bị Lăng Huyền làm cho giật mình.


Người phụ nữ kia ghét nhất là bị ép buộc, mà hành động và lời nói của anh ta thực sự sẽ chọc tới sự phản cảm của cô ấy, lại càng không cần phải nói tới chuyện hai người hợp lại.


Trần Hữu Nghị cũng không phải là trai thẳng, trái lại anh ta hiểu biết rất nhiều về phụ nữ nên hiển nhiên biết không thể ép buộc phụ nữ, nhất là loại phụ nữ có tính cách giống như Lăng Huyền.


Cuối cùng anh ta đành phải thở dài chấp nhận số mệnh đi vào quán bar.


Anh ta có thể nhìn ra được xem như Lăng Huyền không nói nhưng khẳng định là cô ấy có tức giận anh ta chứ không phải không có tình cảm với anh ta, nếu không sẽ không có loại thái độ như lúc này.


Mặc dù bây giờ anh ta không biết nguyên nhân cô ấy tức giận nhưng anh ta luôn có cách để cho phụ nữ tự mình nói với anh ta.


Còn bây giờ trong lòng Trần Hữu Nghị đã có quyết định, lúc ấy anh ta cứ dính chặt để theo đuổi Lăng Huyền, vậy thì lần này nếu như anh ta lại một lần nữa theo đuổi cô ấy thì phải dùng thủ đoạn cũ.


Sau khi Trần Hữu Nghị đi vào quán bar thì phát hiện ở bên trong cũng không có nhiều người, anh ta vừa đi vào đã tìm thấy Lăng Huyền.


Chỉ có điều anh ta nhíu mày.


Người đàn ông ngồi ở bên cạnh cô ấy là ai? Người đó còn cầm một cây đàn ghita.


Hai người đang ngồi ở một nơi rộng rãi, dáng dấp của người đàn ông cầm đàn ghita cũng rất tuấn tú cũng rất ưa nhìn, không biết anh ta nói gì mà Lăng Huyền cười hết sức vui vẻ, không chỉ có như thế chàng trai ghita còn đánh đàn.


Lăng Huyền chống cằm, mỉm cười nhìn chàng trai guitar, chuyên chú lắng nghe anh ta đánh đàn ghita.


Chàng trai guitar thỉnh thoảng còn cười với Lăng Huyền.


Lúc này hai người đã có một tương tác yêu thương, trong nháy mắt làm cho Trần Hữu Nghị bực bội.


Cái quỷ gì vậy chứ? Người phụ nữ Lăng Huyền kia thật sự xem như anh ta không tồn tại sao? Lại còn tìm người đàn ông này để chọc tức anh ta?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK