Hà Thanh thẹn quá hóa giận, dường như bị nói trúng tim đen, phẫn nộ nói: “Anh không đồng ý thì thôi. Còn Nguyễn Khánh Linh anh cũng đừng hòng mà có được”
Nghe vậy, Hàn Văn Trịnh mới chậm rãi nói: “Được thôi, tôi đồng ý.”
Hà Thanh lúc này mới nén lại cơn tức giận, cúp điện thoại.
Mặc dù Hàn Văn Trịnh coi thường cô ta, nhưng để có thể có được Nguyễn Khánh Linh trong tay, anh ta vẫn là lựa chọn giúp đỡ người phụ nữ này, huống hồ…
Hàn Văn Trịnh nở một nụ cười nhạo đầy châm chọc.
Muốn quyến rũ Phạm Hoàng Anh sao? Liệu có phải Hà Thanh quá ngây thơ rồi không? Hay là cô ta cho rằng mọi chuyện vô cùng đơn giản?
Ha ha thú vị, thú vị.
Hiệu suất làm việc của Hàn Văn Trịnh rất tốt, ngay ngày hôm sau anh ta đã sắp xếp một cuộc hẹn cho Phạm Hoàng Anh và Hà Thanh.
Phạm Hoàng Anh biết Hà Thanh là một nhân vật như thế nào, cũng biết rằng cô ta và Phạm Nhật Minh từng ở bên nhau, vì vậy sau khi anh ta nghe Hàn Văn Trịnh nói cô ta có ý đồ với mình, anh ta ít nhiều cũng cảm thấy khá thú vị.
Anh ta không suy nghĩ nhiều, rất nhanh liền đồng ý.
Phạm Hoàng Anh vốn là một công tử ăn chơi, còn Hàn Văn Trịnh ngoài mặt thì là một chính nhân quân tử, nhưng sau lưng thì lại cùng một giuộc với anh ta, vì vậy mối quan hệ giữa hai người họ có thể nói là không tồi.
Hà Thanh cùng bọn họ đi hát rồi đi ăn cơm, còn cùng nhau đi đến quán bar nữa.
Đây là lần đầu tiên Hà Thanh nhìn thấy bộ dạng trưởng thành của Phạm Hoàng Anh, trông anh ta cũng hao hao giống với Phạm Nhật Minh, chỉ có điều anh ta gầy hơn, và sâu trong đôi mắt anh ta còn ánh lên vẻ khó hiểu.
Không biết có phải Hà Thanh bị ảo giác hay không, nhưng mỗi khi Phạm Hoàng Anh cười với cô ta, toàn thân cô ta như sởn cả gai ốc.
“Hoàng Anh, xin chào.”
Hà Thanh cố gắng kiềm chế sự ghê tởm trong lòng, cô ta chủ động lên tiếng trước, chào hỏi anh ta: “Chắc anh vẫn nhớ em chứ? Hồi còn nhỏ chúng ta đã từng gặp nhau.”
Phạm Hoàng Anh cũng nở một nụ cười, nhìn cô ta, đôi mắt không chút kiêng dè nhìn một lượt Hà Thanh, như thể đang đánh giá cơ thể cô ta.
Giọng điệu của anh ta có chút u ám: “Đương nhiên rồi, làm sao tôi có thể quên một cô bé xinh đẹp như vậy được chứ?”
“Hiện tại em vẫn rất xinh đẹp.”
Phạm Hoàng Anh buông lời khen ngợi, nhưng đôi mắt anh ta lại không bộc lộ chút thành ý nào.
Hà Thanh có thể nhìn ra được dối trá của của anh ta, tuy rằng cô ta vô cùng tức giận, nhưng lại không thể phủi tay chạy lấy người, chỉ đành nén giận, bỗng cô ta ôm lấy cánh tay Phạm Hoàng Anh, cười nói: “Miệng của anh dẻo thật đấy.”
Lúc này Hà Thanh không nhìn thấy rằng, trong đôi mắt của Phạm Hoàng Anh và Hàn Văn Trịnh đều lóe lên một tia sáng khác thường.
Cả ba người bọn họ trò chuyện một lúc lâu, lúc bọn họ đi ra từ quán bar, sắc trời đã ngả tối.
Hàn Văn Trịnh nhìn đồng hồ một chút, buổi tối anh ta còn có một cuộc hẹn khác, vì vậy tùy tiện nói với hai người còn lại vài câu rồi ra về.
Chỉ còn lại Hà Thanh và Phạm Hoàng Anh.