Trần Hữu Nghị vừa nói, vừa nghĩ đến người như mà Phạm Nhật Minh lại bày ra hình dáng sống chết bám lấy một cô gái thì lại không nhịn được muốn cười.
Nhưng mà, nghe lời nói này của Trần Hữu Nghị, Phạm Nhật Minh lại có được ý tưởng của chính mình.
Phạm Nhật Minh không nói được mấy câu mà đã rất nhanh cúp điện thoại.
Trần Hữu Nghị ở đầu kia cũng rất bất ngờ, không kịp đề phòng đã bị cúp điện thoại, có chút muốn văng tục.
Con mẹ nó! Có người qua sông rút cầu như vậy luôn hay sao?
Đêm đó, cửa nhà trọ của Lăng Huyền bị người ta gõ vang.
Lăng Huyền nhìn từ mắt mèo lên thì thấy khuôn mặt được uốn cong của Phạm Nhật Minh, cô ấy bị dọa đến lùi về phía sau hai bước.
Lăng Huyền vội vàng làm động tác tay ra hiệu cho Nguyễn Khánh Linh đang ngồi ở trên ghế sô pha: “Nhanh lên nhanh lên, Phạm Nhật Minh tới!”
Nguyễn Khánh Linh đang ăn bánh ngọt, vào lúc này nghe thấy lời của Lăng Huyền, thiếu chút nữa là cô đã bị bánh ngọt làm cho nghẹt thở, luống cuống tay chân giấu chỗ bánh ngọt còn dư lại ở trên bàn uống trà nho nhỏ đi, sau đó lại vội vã nuốt chỗ bánh ngọt ở trong miệng xuống, còn chạy thật nhanh vào phòng vệ sinh, sửa lại tóc tai một chút.
Ừ, sau khi chắc chắn được trạng thái của chính mình không tệ, Nguyễn Khánh Linh mới đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Lăng Huyền mở cửa, Phạm Nhật Minh đi vào, theo phép lịch sự gật đầu với cô ấy một cái coi như chào hỏi, sau đó, chân dài bước ra, đi về phía Nguyễn Khánh Linh.
Nhiều ngày không thấy, lúc này Nguyễn Khánh Linh nhìn thấy Phạm Nhật Minh thì cô vẫn còn có chút ít căng thẳng, đặc biệt là khi thấy anh không hề nói bất cứ lời nào, cứ như vậy mà đi thẳng về phía cô, tim của cô lại không kìm được mà đập rộn lên.
“Trước đó, về chuyện của người bí ẩn, quả thật là anh không nên giấu giếm em, là anh làm sai.”
Phạm Nhật Minh nói xin lỗi.
“…”
Nguyễn Khánh Linh không ngờ tới được câu xin lỗi của Phạm Nhật Minh lại xuất hiện một cách đột nhiên đến như vậy, thậm chí cô còn vẫn chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng, ban đầu, thấy anh không nói lời nào mà đi thẳng về phía mình, Nguyễn Khánh Linh còn tưởng rằng là Phạm Nhật Minh muốn đi qua xử lý mình.
Nhưng ai biết, Phạm Nhật Minh vậy mà sẽ nói xin lỗi?
Tầm mắt của Nguyễn Khánh Linh không tự chủ được mà bay tới chỗ của Lăng Huyền ớ phía bên kia, muốn tìm kiếm một chút sự trợ giúp từ cô ấy.
Lại chỉ thấy hai con mắt của Lăng Huyền tràn đầy lấp lánh mà nhìn bóng lưng của Phạm Nhật Minh.
Oa ôi! Giám đốc bá đạo nói lời xin lỗi kìa! Vừa đẹp kiêu ngạo lại vừa ngang ngược! Thật sự là quá đẹp trai…
Lăng Huyền đột nhiên cảm thấy rất đáng tiếc, tại sao Phạm Nhật Minh lại là một thương nhân chứ, nếu như mà là một diễn viên, vậy thì cô ấy nhất định sẽ là người hâm mộ trung thành của anh!
Nguyễn Khánh Linh mắt thấy không thể dựa vào cô gái nhỏ đang si mê kia được, cho nên cô cũng chỉ đành phải bất đắc dĩ thu hồi tầm mắt.
Thật ra thì, Nguyễn Khánh Linh đã sớm không còn cảm thấy tức giận nữa, nhưng mà, nếu như bảo cô cứ dễ dàng tha thứ cho Phạm Nhật Minh như vậy thì cô lại cảm thấy quá hời cho anh.
Cho nên, Nguyễn Khánh Linh góp nhặt dũng khí, nói: “Em… Em không chấp nhận lời xin lỗi của anh.”