Vậy là cô ấy đập vào trán Hiên Viên Minh một cái, tức giận nói: “Anh đừng có mà dạy hư Trung Huy!”
Hiên Viên Minh đột nhiên bị đập một cái nên rất khó chịu, anh ta bất mãn nhìn Hà Tử Ngưng nói: “Tôi dạy hư anh ấy lúc nào? Không phải tôi đang nghĩ cách giúp anh ấy sao?”
Hà Tử Ngưng cũng trừng mắt nhìn anh ta: “Mang thai là chuyện có thể tùy tiện nói được sao?”
Nghe vậy, người đàn ông có chút nghẹn họng, không nói gì.
Phạm Nhật Minh ở bên cạnh nghe thấy hai người nói chuyện, anh cúi đầu nhìn người phụ nữ đang dựa trên vai mình, thấy cô ngủ rất ngon lành, có vẻ vẫn chưa bị bọn họ đánh thứ, lúc này anh mới yên tâm.
Vì vậy, Phạm Nhật Minh quay đầu, thấp giọng nhắc nhớ Hiên Viên Minh: “Tử Ngưng nói không sai, mang thai không phải chuyện lôi ra để đùa.”
Tuy rằng lúc đó khi anh và cô gái nhỏ này kết hôn, hai người không hề có tình yêu, nhưng nếu như trước khi kết hôn hai người đã yêu nhau thì anh cũng không nỡ để cô mang thai, hơn nữa còn kết hôn vì đứa bé.
Phạm Nhật Minh hiểu biết tính tính Trung Huy, biết được anh ta cũng giống mình.
Quả nhiên, Trung Huy cũng lập tức phản đối ở trong nhóm.
Hiên Viên Minh thấy nhiều người phản đối ý kiến của mình như vậy, anh ta có chút xấu hổ mà sờ sờ mũi.
Được rồi, có lẽ do ngày thường anh ta tùy ý quen rồi.
Thật ra trước khi Hà Tử Ngưng xuất hiện, trong mấy người bạn của anh ta chỉ có anh ta có cuộc sống sinh hoạt cá nhân hỗn loạn nhất.
Mấy năm gần đây anh ta qua lại với các nữ minh tinh tạo nên không ít tai tiếng với giới truyền thông, vốn dĩ anh ta là người tùy hứng, chưa từng nếm thử mùi vị thật sự của tình yêu, chỉ là cảm thấy nếu đã muốn kết hôn thì việc sinh con là điều đương nhiên, vì vậy nên anh ta mới đưa ra ý kiến một cách tự nhiên như vậy.
Không ngờ lại bị phản đối.
Có điều, Hiên Viên Minh cũng không biết nghĩ tới cái gì, anh ta nhìn Hà Tử Ngưng ở bên cạnh, trong lòng dâng lên một ý niệm kỳ quái.
Nếu như người phụ này dám ăn cơm trước kẻng, anh ta nhất định sẽ không tha cho cô ấy đâu!
Hà Tử Ngưng không biết Hiên Viên Minh đang nghĩ gì, có điều lúc này cô ấy lại liếc mắt nhìn anh ta một cái, có cảm giác vui sướng khi người khác gặp họa, vui vẻ nói: “Nhìn thấy chưa hả? Hiện giờ anh đã biết mình vô lại đến đâu chưa?”
Vốn dĩ Hiên Viên Minh còn đang nghĩ, nếu như Hà Tử Ngưng thật sự có thai với người đàn ông khác trước khi kết hôn thì anh ta nên xử lý cô ấy thế nào, kết quả lại đột nhiên nghe thấy câu nói đầy mỉa mai này của cô ấy.
Anh ta không hề tức giận, khóe môi cong lên một nụ cười ngả ngớn.
Người đàn nghiêng người, cố ý ghé sát vào tai cô ấy nói: “Giờ mới biết là tôi vô lại à?”
Giọng điệu anh ta mang theo chút trầm khàn gợi cảm, Hà Tử Ngưng chỉ cảm thấy bản thân mình có bệnh rồi, sao có thể cảm thấy giọng nói của anh ta dễ nghe được chứ?
Anh ta rõ ràng là một tên lưu manh.
Bên tai Hà Tử Ngưng hơi nóng, cô ấy mím môi không nói gì, trực tiếp đẩy người đàn ông bên cạnh ra, cô ấy cũng ngồi dịch sang một bên, duy trì một khoảng cách nhất định với anh ta mới yêu tâm.
Thấy vậy, Hiên Viên Minh không nói gì, anh ta chỉ cười cười, mí mắt hơi rủ xuống, giấu đi sự mất mát mà tự giễu nơi đáy mắt.
Mỗi lần anh ta muốn dựa vào gần một chút, cô ấy đều liều mạng lui về sau.
Nhưng cô ấy đối với Phạm Nhật Minh lại nhiệt tình đến kỳ lạ, nhìn thấy anh bèn không giấu nổi sự kỳ vọng trong ánh mắt.