Sau đó không biết anh ta đã nghĩ ra chuyện gì, gương mặt đột nhiên nở một nụ cười, lắc đầu rời đi.
Phạm Nhật Minh trực tiếp dừng xe trước cửa tiệm thuốc, anh bảo Nguyễn Khánh Linh ở trên xe chờ anh, sau đó xuống xe đi mua thuốc, chỉ chốc lát sau đã quay trở lại rồi.
Chẳng qua là, người đàn ông cũng không trực tiếp lái xe đi, ngược lại vươn tay muốn vén váy của Nguyễn Khánh Linh lên.
Hành động của anh dọa Nguyễn Khánh Linh sợ đến mức giật mình, vội vàng cảnh giác giữ góc váy của mình lại, trên mặt ửng đỏ nói: “Anh muốn làm gì?”
Hiện giờ là ban ngày, hơn nữa, lại còn đang ở trên xe, vậy mà anh lại muốn vén váy cô lên…
Phạm Nhật Minh nhìn thấy dáng vẻ này của cô, khóe miệng khẽ mím lại, có chút không biết phải làm sao, anh lấy thuốc mỡ vừa mới mua đưa cho Nguyễn Khánh Linh xem, nói: “Vừa nãy có Hữu Nghị ở đây, em ngại nói đúng không? Để anh xem vết thương của em thế nào rồi?”
Nghe vậy, lúc này Nguyễn Khánh Linh mới hiểu được anh định làm gì, chẳng qua là, nhiệt độ trên mặt cô vẫn còn chưa hạ xuống, cuối cùng, chỗ bị thương kia cũng có hơi xấu hổ…
Hai tay của cô giữ chặt góc váy mình, nhỏ tiếng nói: “Thật ra vẫn khá tốt, không sao đâu.”
Vẻ mặt của Phạm Nhật Minh lại hiện lên vẻ nghiêm túc, nói: “Sao lại không sao, để anh xem thử xem.”
Cô nhóc này vừa nãy rõ ràng còn đau đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhíu lại, vậy mà giờ lại nói không sao? Phạm Nhật Minh chắc chắn sẽ không tin.
Nguyễn Khánh Linh không nghĩ tới anh lại muốn xem ở đây, cô vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Chúng ta… về rồi nói sau đi, dù sao thì ở đây cách nhà cũng không xa lắm.”
Phạm Nhật Minh ngược lại lại lo lắng cho vết thương của cô, nhìn thấy dáng vẻ này của cô cũng biết cô đang xấu hổ, cũng không nỡ ép cô, chỉ có thể đồng ý, sau đó dùng tốc độ nhanh hơn mà lái xe về nhà.
Về đến nhà, Phạm Nhật Minh thậm chí còn không để cho Nguyễn Khánh Linh tự mình đi bộ vào nhà, anh trực tiếp ngồi xuống ôm cô lên, bế cô lên lầu.
Người đàn ông đặt Nguyễn Khánh Linh lên giường, sau đó không quan tâm đến lời từ chối của cô mà cương quyết vén váy cô lên, mở hai chân của cô ra xem, quả nhiên, trên da thịt vốn dĩ trắng nõn của cô đã hiện lên vài vết hồng hồng.
Mấy vết này chắc chắn là do lúc trước cưỡi ngựa tạo thành rồi.
Nghĩ vậy, Phạm Nhật Minh không nhịn được mà có chút tự trách, nếu biết trước sẽ như vậy anh đã không cho cô cưỡi ngựa rồi, dù sao thì nếu thua anh cũng sẽ không ở bên Lãnh Nhược Giai.
Nguyễn Khánh Linh thấy vẻ mặt suy tư, chán nản của Phạm Nhật Minh, cô vậy mà cũng không quan tâm nhiều đến tư thế xấu hổ này nữa, ngược lại lại an ủi anh: “Không sao đâu, qua hai ngày nữa sẽ hết đau thôi.”
Mặc dù ngay từ đầu cô cũng có hơi trách anh, nhưng nhìn thấy hành động của anh ở trong cuộc thi, Nguyễn Khánh Linh cũng đã tha thứ cho anh rồi.
Phạm Nhật Minh không nói, anh cúi đầu, nghiêm túc thoa thuốc cho cô.
Thuốc mỡ lạnh được bôi lên vết thương, cảm thấy khá dễ chịu, vết thương giữa hai chân ngay lập tức cũng đã đỡ đau hơn nhiều, chẳng qua là, mông cũng còn rất đau.
Nguyễn Khánh Linh cũng ngại nói, dù sao thì, cũng không thể bảo Phạm Nhật Minh thoa thuốc chỗ mông cho cô được.
Việc này thật sự rất xấu hổ…