Trần Hữu Nghị cười đến mức khóe mắt nhếch lên, độ cong tùy ý mà lại rất gợi cảm.
Anh ta cũng mặc kệ Nguyễn Khánh Linh ở bên cạnh, vươn bàn tay to ra, trực tiếp ôm chầm lấy Lăng Huyền vào lòng mình.
Lăng Huyền không ngờ được rằng anh ta sẽ làm như thế này, Khánh Linh vẫn đang đứng bên cạnh nhìn kia kìa!
Cô ấy vừa xấu hổ vừa cáu tức, vội vàng đẩy Trần Hữu Nghị ra, rồi lại chạy về khoác lấy tay Nguyễn Khánh Linh, trừng mắt nhìn anh ta, lỗ tai đỏ bừng: “Ai là vợ của anh chứ!”
Trần Hữu Nghị cũng không đi ôm cô ấy nữa, anh ta chỉ cười nói “Được rồi được rồi, em bây giờ tạm thời không phải, nhưng sẽ sớm thôi.”
Nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong ánh mắt của người đàn ông, Lăng Huyền lại càng thêm xấu hổ, mấu chốt là bây giờ Nguyễn Khánh Linh vẫn còn ở đây, cô ấy luôn cảm thấy hai người họ giống như đang cố tình thể hiện tình cảm.
Tuy nhiên, Nguyễn Khánh Linh nhìn thấy dáng vẻ liếc mắt đưa tình của bọn họ, trái lại còn vui vẻ hớn hở, không cảm thấy ngại chút nào.
Lăng Huyền nhìn Nguyễn Khánh Linh, bất đắc dĩ kéo kéo cô rồi nói: “Được rồi, đừng nhìn bọn tớ nữa, đi thôi nào!”
“Ồ, được thôi.”
Nguyễn Khánh Linh lúc này chỉ cười tủm tỉm đồng ý, khoác tay Lăng Huyền cùng nhau bước đi.
Lăng Huyền lại quay đầu lại nhìn cô, chỉ nhìn thấy trên mặt cô vẫn lộ ra một nụ cười như cũ, nhưng lại vô cùng ngốc nghếch, không thể thoát khỏi được sự trẻ con.
Cô ấy cũng bị chọc cười, lắc lắc đầu.
Trong lòng càng ngày càng khẳng định câu nói “Một lần mang thai, ba năm ngốc nghếch”, hay chính là Phạm Nhật Minh đã nuôi cô thành ngốc nghếch.
Chậc chậc chậc, cô bé nhỏ vốn đã không thông minh gì cho lắm, còn rơi vào tay Phạm Nhật Minh cưng vợ như cưng trứng, thì lại càng không thông minh lên được.
Cùng may mà, người đó không phải là ai khác, chính là Phạm Nhật Minh.
Lăng Huyền và Nguyễn Khánh Linh đi ở phía trước, trong khi đó Trần Hữu Nghị thì tươi cười rạng rỡ đi theo sau, cam tâm tình nguyện đảm nhiệm làm sứ giả bảo vệ hai người phụ nữ.
Khi lên xe, Nguyễn Khánh Linh thấy rằng Trần Hữu Nghị đang lái xe trên con đường không phải là đường về nhà của cô, có đôi chút quái lạ, nên đã hỏi: “Anh Nghị, có phải anh lái nhầm đường rồi không?”
Nghe vậy, Trần Hữu Nghị cười cười rồi nói: “Không nhầm đâu, tối nay Nhật Minh đã hẹn chúng ta đi ăn, nhà hàng đã đặt xong xuôi hết rồi. Anh ấy biết Huyền và cô đi cùng nhau, cho nên đã bảo tôi tiện đường ghé qua đón cùng luôn một thể.”
Nguyễn Khánh Linh vừa nghe thấy, không khỏi nghi ngờ hỏi: “Tại sao trước đó anh ấy không nói với tôi?”
Lúc sáng, khi hai người bọn họ nhắn tin liên lạc, Phạm Nhật Minh cũng không hề nhắc đến chuyện đi ăn tối này với cô?
Trần Hữu Nghị quay vô lăng một cái rồi nói: “Anh ấy nói đã gọi điện thoại cho cô, nhưng cô không nhận được. Cô xem điện thoại thử đi, có phải có cuộc gọi của anh ấy không?”
“Được rồi.”
Nguyễn Khánh Linh lúc này mới sực nhớ ra, lúc chiều, điện thoại của cô hết pin, lại thêm việc đi mua sắm và tán gẫu với Lăng Huyền, nên nhất thời đã quên xem điện thoại, sau khi được Trần Hữu Nghị nhắc nhở, cô lúc này mới lấy điện thoại ra một lần nữa, vừa mở lên xem thì quả nhiên có một cuộc gọi nhỡ của Phạm Nhật Minh.