Cảm nhận được xúc cảm ấm áp trên tay mình, não Lăng Huyền như muốn nổ tung.
Anh ta… Anh ta… Anh ta… Sao anh ta dám làm trò ngay trước mặt Thẩm Lăng mà hôn tay của mình như thế hả?
Cô ấy vừa cảm thấy giận dữ mà lại vừa cảm thấy xấu hổ. Bấy giờ trên mặt Thẩm Lăng, người lẳng lặng đứng phía sau nhìn họ một lúc lâu đã không còn vẻ tức giận như ban đầu nữa mà thay vào đó là sự mất mát, lạc lỏng và hốt hoảng.
“Vậy… Tôi không quấy rầy hai người nữa, tôi đi trước…”
Nói xong, không đợi Lăng Huyền trả lời, anh ta đã xoay người rời đi trong nháy mắt.
Ngay khi cánh cửa vừa đóng lại, sự tức giận của Lăng Huyền bắt đầu bùng nổ xen lẫn sự tủi thân, cô ấy dùng hết sức bình sinh giẫm lên trên chân người đàn ông.
“Buông tôi ra, đồ khốn nhà anh!”
Trần Hữu Nghị bị đau cộng thêm việc nhìn thấy vẻ mặt hiện giờ của Lăng Huyền nên anh ta rất nghe lời mà buông cô ấy ra.
“Sao vừa rồi anh dám ôm tôi, lại còn… hôn tôi nữa?” Lăng Huyền chất vấn anh ta mà mặt mũi đỏ hết cả lên.
Nhưng trên mặt Trần Hữu Nghị vẫn là nụ cười vẹn nguyên không thay đổi: “Nếu cô đã nói tôi là bạn trai cô thì tôi phải giúp cô diễn kịch chứ, đúng không nào?”
“Ai muốn anh diễn chứ?”
Dây thần kinh não của Lăng Huyền đập dồn dập.
Cô ấy cảm thấy mỗi lần nói chuyện phiếm với người đàn ông này thì đến cuối cùng cô luôn có thể tức muốn chết luôn.
Cô ấy mà còn ở đây với Trần Hữu Nghị thì khẳng định sẽ tổn thọ mất.
“Anh nhanh mặc quần áo tử tế rồi trở về đi.”
Lăng Huyền không nhìn anh ta nữa, hiện tại trong lòng cô ấy rất phiền muộn, không có sức lực để cãi nhau với Trần Hữu Nghị này.
Người đàn ông cũng đã nhìn ra, trong mắt anh ta lóe lên, cũng không nói thêm gì, mặc xong quần áo thì rời đi.
Cửa lớn lại đóng lại một lần nữa, cuối cùng, chỉ còn lại một mình Lăng Huyền giữa phòng khách lại trống rỗng.
Cô ấy nản lòng ngồi trên ghế sa lon, trong đầu rất rối loạn.
Nhớ đến giọng điệu nói chuyện lúc Thẩm Lăng rời đi vừa nãy, mất mác như vậy, trong lòng của cô ấy giống như phảng phất mất mát theo, như là bị thứ gì đó đè ép, nặng nề đến nỗi không thở nổi.
“Ai!”
Lúc cô ấy mới vừa thở dài xong, chuông cửa lại vang lên một lần nữa.
Phản ứng đầu tiên của Lăng Huyền là nghĩ Trần Hữu Nghị quay lại để làm gì?
Cô ấy cố ý không để ý tới, mặc cho chuông cửa vang lên, thế nhưng người nhấn chuông hình như rất có kiên nhẫn, cô ấy không đi mở cửa thì cứ nhấn tiếp, tựa hồ muốn ép cô ấy mở cửa mới thôi.
Rốt cục, Lăng Huyền bị ấn đến phiền, nổi giận đùng đùng từ trên ghế salon đi ra mở cửa.
Cô ấy mới mới mở cửa ra một chút, người bên ngoài đột nhiên dùng sức rất mạnh mở cửa ra, Lăng Huyền chỉ cảm thấy ngang hông của mình bị người ôm lấy, sau đó một trận trời đất quay cuồng, lưng của cô ấy bị đè ở trên tường, trước mắt là khuôn mặt đẹp trai đang phóng đại vô số lần của Thẩm Lăng.