Người trợ lý trừng lớn mắt, khi đã nhìn kĩ được khuôn mặt của người kia, nhịn không được mà chấn động.
Người muốn hãm hại mợ chủ, vậy mà lại là Phó Hà San.
Phó Hà San hoàn toàn không phát giác ra trợ lý có mặt ở đây, khóe miệng cô ta nở một nụ cười âm độc, vừa rồi thế mà để cho cô ta thoát một kiếp, lần này, xem cô ta thánh thoát thế nào?
Cô ta cười rồi ngồi xổm xuống, lấy đôi giày mà lát nữa Nguyễn Khánh Linh sẽ đi, nhét vào trong đó mấy đầu đinh lớn.
Cô ta vừa bỏ vào, vừa cười đến dữ dội.
Để xem lát nữa cô còn đắc ý được nữa không!
Làm xong mọi thứ rồi, Phó Hà San nhanh chóng cất đôi giày trở lại chỗ cũ, cô ta lại nhìn xung quanh một lần nữa, sau khi xác nhận không có ai nhìn thấy rồi mới rời đi.
Vốn dĩ trợ lý là muốn đi qua đuổi theo cô ta, nhưng một giây sau, Nguyễn Khánh Linh liền xuất hiện, cầm quần áo đang muốn đi.
Cô ấy chỉ đành trước tiên dừng lại một chút, nhắc nhở cô nói: “Chú ý giày của cô.”
Nói xong, trợ lý liền rời đi.
Nhìn bóng lưng hùng hùng hổ hổ của cô ấy, Nguyễn Khánh Linh lúc đầu vẫn có chút hoài nghi, nhưng rất nhanh, cô phản ứng lại, nghĩ đến chuyện váy len vừa nãy, nhanh chóng lấy giày ra kiểm tra, quả nhiên, bên trong giày bị để rất nhiều đinh.
Nguyễn Khánh Linh thậm chí không dám tưởng tượng, nếu như lúc nãy trợ lý không nhắc nhở cô, vậy cô mang đôi giày này vào… Chân không phải là tàn phế rồi sao?
Phó Hà San! Cô đúng là quá ác độc!
Nguyễn Khánh Linh rất ít khi chán ghét một người, mà lần này, Phó Hà San triệt để bị cô cho vào danh sách đen, cái loại cả đời không qua lại với nhau.
Cô tự hỏi chưa từng chủ động trêu chọc cô ta, nhưng cô ta lại vô số lần muốn hãm hại cô, hiện tại vậy mà còn nghĩ ra thủ đoạn ác độc như thế này!
Trợ lý rất nhanh đuổi kịp Phó Hà San, gọi cô ta một tiếng.
“Làm gì vậy?”
Có lẽ là vừa làm chuyện trái với lương tâm, Phó Hà San nhìn thấy trợ lý của Nguyễn Khánh Linh, tự nhiên không có sắc mặt tốt gì.
“Cô Hà San vừa mới làm chuyện gì, tôi đều thấy hết rồi.”
Trợ lý trực tiếp nói thẳng, không đợi cô ta (Phó Hà San) mở miệng, cô ấy ( trợ lý) hạ giọng cảnh cáo nói: “Cô Hà San tốt nhất có thể xứng đáng với địa vị hiện tại của mình, nếu như để fan của cô biết được một mặt này của cô, cô cảm thấy cô sau này ở giới người mẫu, thậm chí toàn bộ giới giải trí, có còn chỗ đứng không?”
“Cô uy hiếp tôi?!”
Phó Hà San bị chọc tức đến đỏ mặt.
“Đúng vậy.”
Trợ lý bình tĩnh thừa nhận, sau đó cũng không đợi cô ta trả lời, quay người tiếp tục đi chăm sóc Nguyễn Khánh Linh.
Phó Hà San thấy cô ta không để ý đến mình, bóng lưng rời đi, thiếu chút nữa nghẹn một ngụm khí trong cổ họng, cô ta phẫn nộ lại nhục nhã nhìn chằm chằm hướng trợ lý rời đi.
Mặc dù cô ta tức giận, nhưng rốt cuộc vẫn là sợ hãi lời vừa rồi của trợ lý, nhưng, khiến cô ta dễ dàng như vậy bỏ qua cho Nguyễn Khánh Linh, đừng hòng!