Nhưng đúng lúc này, chính tiếng rên khẽ đó của cô, chính là liều thuốc kích thích nhất của Phạm Nhật Minh.
Cuối cùng, ngay trước khi anh chuẩn bị đi vào, Nguyễn Khánh Linh thở nhẹ một hơi, ngước đôi mắt ngấn nước nhìn anh: “Nhật Minh, em sợ…”
Đáp lại cô là nụ hôn vô cùng dịu dàng của anh.
Vì Nguyễn Khánh Linh bị đau nên đã bật khóc, thấy vậy, trong lòng Phạm Nhật Minh không thể chịu được nữa, mặc dù mọi tế bào trong cơ thể anh đều đang kêu gào muốn cô, nhưng anh chỉ đi vào một lần rồi nhẹ nhàng rút ra.
Anh ôm cô vào lòng như một đứa trẻ, dịu dàng vuốt ve lưng cô.
Nguyễn Khánh Linh không ngờ rằng, hóa ra khi nam nữ làm chuyện ấy sẽ vô cùng đau đớn.
Từ khi chung sống với Phạm Nhật Minh, cô được anh chăm sóc rất chu đáo, không hề phải chịu ủy khuất, vì vậy lúc nãy cô cảm giác như cơ thể mình bị xé làm đôi, đau đớn đến phát khóc.
Nguyễn Khánh Linh vừa cảm thấy tủi thân, lại vừa cảm thấy bản thân vô cùng lập dị.
Cô khóc một lúc rồi mới nín.
Sau đó nhìn Phạm Nhật Minh đầy áy náy: “Em xin lỗi, em…”
Mặc dù cô đối với chuyện này hơi ngu ngơ, nhưng cô vẫn biết rằng, khiến người đàn ông làm được một nửa rồi dừng, đối với bọn họ mà nói, là một chuyện vô cùng tồi tệ.
Phạm Nhật Minh đè dục vọng mãnh liệt trong lòng mình xuống, an ủi cô: “Không sao, em còn đau không? Có cần anh bảo chú Hùng lấy chút thuốc mỡ không?”
“Không cần đâu.”
Nguyễn Khánh Linh vội đáp, gương mặt cô đỏ bừng, may mà lúc này trong phòng đang tối om, chắc là anh không nhìn rõ mặt cô đâu?
Cô nghĩ vậy.
Phạm Nhật Minh cười thầm, dĩ nhiên anh có thể hiểu được phản ứng quá khích này của cô.
Anh ôm cô một lúc, sau đó bật đèn và mặc quần áo cho cô trước rồi mới mặc đồ sau.
Phạm Nhật Minh ôm ngang cô một lúc, bỗng anh thấy trên ga trải giường trắng toát có vệt máu đỏ tươi.
Khóe miệng anh nở nụ cười quyến rũ hơn, nhưng ngược lại Nguyễn Khánh Linh lại thấy vô cùng xấu hổ, cô đưa tay ra định che mắt anh, ý bảo anh đừng nhìn.
Có gì hay ho đâu mà nhìn chứ? Thật mất mặt.
“Không được nhìn nữa.”
“Được, không nhìn nữa.”
Phạm Nhật Minh chiều chuộng đáp lời cô, anh gọi người hầu đến, dặn họ dọn dẹp lại căn phòng, đồng thời ôm Nguyễn Khánh Linh đi vào phòng tắm.
Đường Tiểu Niệm vừa ngạc nhiên vừa xấu hổ, cô vội nói: “Em có thể tự tắm mà.”
Nhưng cho dù cô nói gì đi chăng nữa, Phạm Nhật Minh cũng không chịu đi ra ngoài.
Anh nhìn cô, cười như không cười, hỏi cô: “Cơ thể em còn có chỗ nào mà anh chưa chạm qua?”
“Anh im đi.”
Nguyễn Khánh Linh vừa bất lực vừa xấu hổ, chỉ đành để anh ở lại.
Vừa rồi Phạm Nhật Minh chỉ mặc cho cô một chiếc áo khoác, bây giờ cởi chiếc áo ra, cơ thể quyến rũ của cô lập tức xuất hiện trước mắt anh.