Mục lục
Chồng tôi là tổng tài phúc hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 980


Một tiếng hừ này của cô ấy, giống như là đang giận dỗi khi cặp đôi cãi nhau, quan hệ của hai người ở trong mắt người khác càng ám muội, hiển nhiên, Trung Huy cũng đã nhận ra, Trần Hữu Nghị và Lăng Huyền, nhìn ánh mắt nhau mà cười như không cười.


“Hai người cãi nhau à?”


Lúc này, Nguyễn Khánh Linh ở bên cạnh đúng lúc lên tiếng.


Trung Huy vừa nghe, vẻ trầm ổn tỉnh táo trên mặt từ trước đến nay, lộ ra vài phần bối rối có thể nhìn thấy bằng mắt trần, anh ấy liền vội vàng nói: “Không phải mợ chủ, mọi người đừng hiểu lầm, tôi và cô Lâm chỉ là quan hệ thầy trò bình thường mà thôi, tôi dạy cô ấy tán thủ…”


Nói xong, Lâm Đỗ Nhã liền khoát tay của người đàn ông, bĩu môi, giống như có chút làm nũng, lại giống như có hơi bất mãn nói: “Không phải là quan hệ thầy trò đâu! Anh đã lâu rồi không dạy em đó!”


“… Hai ngày nay tôi có chút bận.”


Trung Huy không ngờ tới là Lâm Đỗ Nhã sẽ hỏi như vậy, làm như là tình cảm giữa hai người bọn họ thật sự ổn định rồi vậy, anh ấy vội vàng nhỏ giọng nói.


Vì ngăn cản vị tổ tông nhỏ này tiếp tục mở miệng, anh ấy không thể làm gì khác hơn là trước tiên dẫn cô ấy đi trước, vội vã đi ra ngoài.


Hai người đi ra bên ngoài rồi, Trung Huy mới dừng lại, anh ấy nghiêng đầu sang chỗ khác, nhờ vào ánh trắng nhìn người phụ nữ ở trước mặt, cô ấy thấp hơn nửa cái đầu so với anh ấy, dáng vẻ nho nhỏ gầy còm, nhưng lại vô cùng ồn ào.


Cho dù bây giờ có là buổi tối, cũng không thể giấu được đường nét xinh đẹp xuất sắc trên khuôn mặt của cô ấy.


Nhất là khi cô ấy cười rộ lên, mặt mày cong cong, đôi mắt kia giống như là muốn hút người ta vào đó vậy, khiến người ta phải chìm đắm ở bên trong…


Trung Huy lập tức ý thức được mình đang suy nghĩ cái gì, anh ấy vội vàng thu hồi suy nghĩ của mình lại, đột nhiên đối mặt với ánh mắt của Lâm Đỗ Nhã, cũng cảm thấy ánh mắt có chút nóng rực khiến cả người anh ấy nóng lên.


Anh ấy ho khan hai tiếng, thấy ánh mắt của mình có chút không bình thường.


Ngược lại Lâm Đỗ Nhã không có nhận ra được anh ấy không bình thường, đôi mắt của cô ấy sáng lấp lánh, trực tiếp nhìn chằm chằm vào người đàn ông ở trước mắt, hỏi: “Tại sao sau đó anh không có tới dạy em hả?”


“Tôi đã nhắn tin cho cô rồi.”


Vừa nghe thấy lời này của người đàn ông, Lâm Đỗ Nhã lập tức thấy tức giận, mặc dù cô ấy tức giận, nhưng mà giọng nói vẫn rất mềm mại êm ái, là cái kiểu mềm mại đặc trưng của con gái mới có, khiên Trung Huy nghe được mà trong lòng thấy tê dại một trận.


“Em không muốn anh nhắn tin cho em, em muốn anh tới gặp em cơ!”


“Cô Lâm, lúc trước đồng ý với cô là do sơ xuất của tôi, bây giờ nghĩ lại, tôi thật sự không thích hợp để làm thầy giáo của cô.”


“Anh!”


Lâm Đỗ Nhã bị những lời này của Trung Huy làm cho tức giận, nhưng trong lúc nhất thời cô ấy lại không thể nói được gì khác, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào anh ấy.


Nhưng người đàn ông này lại không động đậy một chút nào, trên mặt vẫn là vẻ lạnh nhạt như cũ, cũng vô cùng im lặng.


Đột nhiên, trong đầu Lâm Đỗ Nhã xuất hiện một suy nghĩ vô cùng to gan, hơn nữa suy nghĩ kia cũng càng ngày càng mạnh hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK