Mục lục
Chồng tôi là tổng tài phúc hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 353


Hơn nữa, Trần Hữu Nghị nhìn như một công tử đào hoa, dáng vẻ lưu manh, sao có thể đối xử tốt với Lăng Huyền được, nhất định là bây giờ còn có chút hứng thú đối với cô ấy, muốn vui đùa cùng cô ấy một chút mà thôi.


Lăng Huyền lại không có đầu óc như vậy, làm sao có thể đoán được suy nghĩ của anh ta.


Tâm tư của Thẩm Lăng đối với Trần Hữu Nghị là vừa ôm hận lại vừa bất đắc dĩ.


Lúc này, Lăng Huyền cũng gần như tỉnh táo lại, cô nói cám ơn với Thẩm Lăng, lại lập tức nhận lấy hành lý từ trong tay Trần Hữu Nghị, nói với anh ta: “Ngày hôm nay cám ơn anh đưa tôi trở về, tôi có thể tự xách vali của mình được, anh trở về đi.”


Nói xong, Lăng Huyền không đợi Trần Hữu Nghị trả lời, xoay người rời đi.


Sau khi Lăng Huyền đi, Trần Hữu Nghị đương nhiên cũng không muốn đứng tại chỗ tiếp tục nhìn Thẩm Lăng. Vì vậy, anh ta cũng lên xe rời đi.


Trong lúc nhất thời, chỉ còn lại một mình Thẩm Lăng, anh đứng tại chỗ hồi lâu, vẫn nhìn lên lầu. Nhìn lên căn phòng của Lăng Huyền, ánh mắt mang theo sự đau khổ, cũng mang theo hối hận và không cam lòng.


Lúc đó, anh vì sự nghiệp, từ bỏ Lăng Huyền, thế nhưng những năm qua, anh mới biết được, trong lòng mình vẫn yêu Lăng Huyền, căn bản là không thể chứa người phụ nữ khác.


Sau khi Lăng Huyền lên lầu, cô không có suy nghĩ gì thu thập hành lý, trực tiếp bỏ việc chào hỏi sang một bên, trở về gian phòng của mình, nằm trên giường.


Cô cầm chiếc vòng tay lên xem, không khỏi thở dài.


Lúc này, Lăng Huyền nghĩ đến Nguyễn Khánh Linh, cô cười khổ. Nếu để cho Khánh Linh biết, cô lại dây dưa với Thẩm Lăng, hơn nữa lại còn nhận lấy tín vật đính ước, cô ấy nhất định sẽ chạy tới oanh tạc cô.


Nghĩ tới những gì Nguyễn Khánh Linh sẽ nói lúc đó, Lăng Huyền không khỏi cong cong khóe môi.


Chỉ là, rất nhanh, nụ cười trên khóe môi cô lại dần dần biến mất.


Lăng Huyền giật giật cổ tay, cô đặt chiếc vòng lên tay, nhẹ nhàng đeo lên.


Cô giơ cánh tay lên để trước mắt mình, sau đó lại chuyển động cánh tay, nhíu nhíu mày.


Hiện tại cổ tay của cô nhỏ hơn rất nhiều so với lúc đó, hơn nữa, kiểu dáng này bây giờ nhìn lại cũng vô cùng lạc hậu và cũ kỹ, lúc đó cô cũng không có thích như vậy.


Chẳng được bao lâu, Lăng Huyền liền gỡ chiếc vòng tay xuống.


Cô đặt ở trên tủ đầu giường, luôn cảm thấy trong lòng dường như đột nhiên có chút suy nghĩ chậm rãi lướt qua.


Hóa ra lý do chiếc vòng tay này khiến cô mong mỏi như vậy, hoàn toàn cũng là bởi vì nó bị đánh mất, không tìm được, còn chức năng của nó lại đã bị chính cô trong lúc vô tình phóng đại lên.


Cô cho rằng đây là tượng trưng cho tình cảm thuần khiết không tỳ vết giữa hai người.


Thế nhưng bây giờ nghĩ lại, Lăng Huyền lại cảm thấy trước đây mình thật là ngốc, nào có một chiếc vòng tay nào có thể thực sự khiến một đôi tình nhân ở bên nhau thật lâu. Nếu là như thế, vậy trên thế giới sẽ không có nhiều cô nam quả nữ như vậy.


Lăng Huyền đột nhiên cảm thấy có sự thôi thúc không rõ.


Nếu cô đã nghĩ thông suốt việc này, vậy tại sao không trực tiếp nói rõ ràng với Thẩm Lăng?


Lăng Huyền lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Thẩm Lăng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK