Anh ta đành phải gật đầu, nói: “Tôi thừa nhận trước đó là lừa cô, nhưng mà…” Giang Đức giải thích: “Cô cũng thấy rồi đấy, vừa rồi trong ba người kia, một cặp là vợ chồng chưa cưới, tôi cũng không thể tách họ ra nhờ tới chăm sóc được đúng không? Một kẻ khác là đàn ông thô lỗ cục cằn, sao có thể chăm sóc cho tôi được?”
“… Cho nên anh lừa luôn tôi ở lại chăm sóc cho anh à? Anh tin rằng tôi có thể chăm sóc tốt cho anh sao?” Mia cau mày hỏi.
Chẳng lẽ cô ấy giống người có thể chăm sóc người khác lắm sao?
Giang Đức nghe vậy thì cười cười: “Cũng không phải, nhưng dù sao cô chăm sóc tôi cũng tốt hơn để một tên con trai chăm sóc.”
Mia luôn cảm thấy lời này của Giang Đức nghe thì như đang khen mình, nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy không giống vậy.
Cô ấy hơi tức giận, vô ý châm chọc nói: “Cũng phải, dù sao bây giờ anh cũng coi như người què rồi, cho nên phải tìm người chăm sóc mới đúng.”
“…”
Một người què sao? Cho dù anh ta lừa cô ta, nhưng mà cô ta có cần phải nói chuyện khó nghe như vậy không? Giang Đức suy nghĩ vậy nhưng vẫn cảm thấy mới vừa rồi mình lừa gạt Mia là mình không đúng, lúc này để cho cô ta cười nhạo đôi câu cũng không có gì to tát.
Mia thấy anh ta không nói gì, đột nhiên trong lòng cảm thấy có chút bực bội.
Trước đây khi cô ta nói chuyện với anh ta, lần nào cũng bị anh ta châm chọc, lần này cô ta cũng có thể coi như nhân cơ hội trả đũa.
Cho nên Mia quyết định là mình sẽ không đi, cứ ở lại chăm sóc Giang Đức, sau đó thỉnh thoảng giễu cợt anh ta mấy câu, từ đầu đến cuối cứ nhắm vào chuyện chân anh ta bị thương là được.
Ban đầu Giang Đức còn cố gắng giả vờ tươi cười nhưng mà càng ngày vẻ tươi cười trên mặt anh ta càng giảm xuống.
Cuối cùng khi người đàn ông này bị cười nhạo là kẻ tàn tật một lần nữa, anh ta nổi giận.
Vừa vặn lúc này Mia ngồi ở mép giường của anh ta, nửa thân trên của anh ta vẫn có thể cử động, anh ta giơ tay vòng từ trước bả vai người phụ nữ vòng qua và trực tiếp đè cô ta xuống giường, mà anh ta thì chống nửa thân trên, hai tròng mắt nhìn chằm chằm vào người phụ nữ dưới thân mình.
Rõ ràng là cô ta ngạc nhiên và hoảng sợ, đôi mắt chớp chớp như một chú nai con bị giật mình, thân thể hai người hơi áp sát nhau, làn da căng mịn và trắng nõn của cô ta như trứng gà vừa bóc vỏ.
Lúc đầu Giang Đức làm vậy chỉ là vì muốn cho cô ta im miệng, nhưng khi anh ta nhìn Mia, trong miệng lại không bị khống chế phun ra một câu: “Tôi chẳng qua bị thương ở chân nhưng cũng không trở ngại việc tôi xử lý cô ngay tại chỗ đâu!”
Anh ta vừa dứt lời, trong nháy mắt trái tim Mia lập tức đập loạn lên thình thịch giống như sắp lao ra khỏi lồng ngực vậy, không chỉ như vậy mà gò má của cô ta cũng không thể khống chế đỏ lên.
Cô ta ngẩn ngơ hai giây, sau khi kịp phản ứng, cô ta lập tức đẩy người đàn ông đang đè trên người mình ra.
Cô ta chạy rất xa giống như trong lòng xấu hổ, đưa lưng về phía Giang Đức chứ không dám nhìn anh ta.
Giọng nói của Mia rất lớn giống như đang che giấu cái gì, cô ta mắng: “Anh nói bậy bạ gì đó? Tôi phải đi rồi!”
Sau khi vứt xuống những lời này, cô ta lập tức nhanh chóng chạy đi, thậm chí còn quên cầm túi xách của mình.
Lúc đầu Giang Đức còn đang rục rịch muốn hành động nhưng khi nhìn thấy người phụ nữ kia chạy mất dạng, anh ta cũng dần dần thở bình thường lại, anh ta không nhịn được hơi nhếch mẹ thành một nụ cười cười: “Đúng là đồ ngốc!”
Rạng sáng hôm sau Nguyễn Khánh Linh đã rời khỏi khách sạn đi đến viện điều dưỡng trên núi.