Mục lục
Chồng tôi là tổng tài phúc hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1447


Một lát sau, lúc Trung Huy đang trả lời một thư email, giọng nói có chút lười biếng của Lâm Đỗ Nhã từ phía sau truyền đến: “Trung Huy, xoa bóp bả vai cho tôi đi.”


Trung Huy đành phải buông di động, đứng dậy đi bóp vai cho cô.


Ngay từ đầu, anh cũng không dám dùng nhiều sức, bờ vai cô thật sự quá yếu ớt, mà tay anh lại quanh năm đánh quyền anh, sợ chỉ dùng lực sẽ làm đau cô.


Có điều, chờ anh đấm bóp trong chốc lát, Lâm Đỗ Nhã mới hơi không vừa lòng nói: “Lực bóp vai của anh cũng quá yếu rồi.”


Trung Huy cũng không còn cách nào, lại dùng sức xoa bóp vai cho cô, qua vài lần oán giận của cô, cuối cùng anh cũng khống chế được lực tay, lúc này Lâm Đỗ Nhã mới vừa lòng mà lầm bầm hai tiếng, không bắt bẻ anh nữa.


Có điều, anh xoa bóp được một lát thì Lâm Đỗ Nhã lại bảo ngừng.


Cô vừa mới uống rượu, hiện tại đã hơi say, muốn đi ngủ một lát.


Lâm Đỗ Nhã đưa tay về phía người đàn ông, ý bảo muốn anh ôm.


Lần này, Trung Huy không do dự, đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy cô gái nhỏ nhắn trong suối nước nóng, anh nhìn cô, giọng nói cũng không tự chủ mềm đi, hỏi: “Mệt à?”


“Ừm.”


Lâm Đỗ Nhã vòng tay ôm lấy cổ anh, đầu dựa vào bờ vai anh, tựa như con mèo nhỏ vậy.


Trung Huy chỉ thấy cả người như có một tia lửa xẹt qua, tay anh ôm cô, nắm thật chặt, bước nhanh đi lên lầu.


“Nhưng tóc tôi vẫn còn chưa có khô…”


Lâm Đỗ Nhã được đặt lên giường, có chút buồn rầu nhìn nhìn tóc của mình, vừa nãy mới ngâm nước nóng nên tóc trên đầu vẫn còn rất ướt.


Bỗng nhiên, cô đưa mắt nhìn qua Trung Huy, môi hơi nhếch lên, để lộ hai hàm trắng nõn.


Hiện tại Trung Huy đã quen với việc nhìn vào nụ cười của cô đoán được cô muốn nói gì rồi.


“Anh sấy giúp tôi đi.”


Quả nhiên…


Trung Huy nhận lệnh đi lấy máy sấy lại đây, nhưng sau khi cầm máy sấy đến thì phản ứng lúc này của anh lại có chút ngốc.


Lúc này, Lâm Đỗ Nhã nhìn qua, bật cười một tiếng.


Thật là ngốc.


Trong lòng Lâm Đỗ Nhã mắng anh một câu.


Cô ngoắc ngoắc tay về phía Trung Huy, cười nói: “Lại chỗ này ngồi.”


“À.”


Trung Huy nghe lời ngồi xuống bên giường, anh mới vừa ngồi, đã thấy cả người cô gái linh hoạt chui qua dưới tay anh, gối đầu lên trên đùi anh.


Một phút kia, lòng anh loạn như ma.


Có điều, vẻ mặt của Lâm Đỗ Nhã cũng rất tự nhiên, vô cùng thoải mái.


“Được rồi, sấy đi.”


Cô gái nói nói.


Trung Huy làm gì đã từng sấy tóc cho con gái bao giờ? Anh cũng chỉ có thể kiên trì làm đại, lúc vừa bắt đầu sấy đã trực tiếp làm cô đau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK