Nghe vậy, Tiêu Hùng như bừng tỉnh, anh ta vui vẻ nhận lời của Phạm Nhật Minh.
Tối hôm đó, Nguyễn Khánh Linh hoàn toàn không biết một chút gì, hóa ra Phạm Nhật Minh đã sắp xếp ổn thỏa cho cô một đường lui.
Dưới sự nỗ lực của Tiêu Hùng và các quản lý nòng cốt của công ty, còn có sự giúp đỡ bí mật của Phạm Nhật Minh, cuộc khủng hoảng của tập đoàn nhà họ Nguyễn chỉ diễn ra trong nửa tháng, rồi mọi chuyện lại trở về với vẻ bình yên vốn có.
Tuy bên ngoài vẫn là tập đoàn nhà họ Nguyễn, nhưng bên trong, người nắm quyền đã đổi tên.
Phạm Nhật Minh đã sắp xếp một giám đốc khác, cũng đã thương lượng trước chuyện này với Nguyễn Khánh Linh, để người đó thay thế vị trí của cô.
Trước khi rút khỏi vị trí giám đốc, Nguyễn Khánh Linh đã đến công ty một chuyến, sau khi bàn giao mọi chuyện xong xuôi, rồi họp một chút, cô mới về nhà.
Vừa bước vào phòng khách, cô liền ngả người xuống ghế sofa, thở dài một hơi.
Tập đoàn nhà họ Nguyễn cuối cùng cũng cải tử hoàn sinh. Thời gian qua cô quả thực không thoải mái chút nào, áp lực tâm lý cộng với áp lực bên ngoài khiến cô đã mất ngủ mấy đêm liền.
Mặc dù Phạm Nhật Minh bá đạo bắt cô đi ngủ đúng giờ, nhưng nhiều khi, sau khi cô nhắm mắt định ngủ, thì những công việc liên quan đến công ty lại hiện lên trong đầu cô.
Nhưng bây giờ thì khác, mọi chuyện đã kết thúc rồi.
Cô đã nghiệm ra một điều rằng, điều hành một tập đoàn quả thực không phải là một chuyện dễ dàng.
Nguyễn Khánh Linh không khỏi thở dài: “Quả nhiên, trong ba trăm sáu mươi nghề, không có nghề nào dễ dàng hết.”
Chú Hùng đúng lúc đi ngang qua, nghe thấy tiếng than thở của cô, liền bước tới hỏi: “Mợ chủ, công việc ở công ty đã giải quyết ổn thỏa rồi à?”
“Vâng ạ, may mà có Nhật Minh, nếu không phải anh ấy giúp cháu sắp xếp một người điều hành khác, e rằng cháu sẽ còn phải mệt mỏi dài dài.”
Ngay sau khi nghe thấy lời nói của Nguyễn Khánh Linh, thần sắc chú Hùng có chút thay đổi, ông do dự một lúc, muốn nói rồi lại thôi.
Nguyễn Khánh Linh nhận ra sự khác thường của ông ấy, lại đưa mắt nhìn xung quanh một lúc, phát hiện Phạm Nhật Minh không ngồi ở phòng khách xử lý công việc như mọi ngày, liền hỏi: “Nhật Minh đâu ạ?”
Sắc mặt chú Hùng có chút buồn rầu, khịt mũi hướng mắt lên trên lầu: “Cả ngày hôm nay cậu ấy vẫn luôn ở trên lầu, không hề xuống dưới nhà ăn cơm.”
Vừa nghe lời này, Nguyễn Khánh Linh liền căng thẳng, vội hỏi: “Anh ấy bị sao vậy? Có phải bị bệnh không?”
Chú Hùng lắc đầu: “Không phải, chắc mợ chủ không biết, hôm nay là ngày giỗ của bà chủ và ông chủ.”
Nguyễn Khánh Linh ngây người một lúc, mãi một lúc sau cô mới hiểu được bà chủ và ông chủ mà chú Hùng nói là ai.
Hôm nay là ngày giỗ của bố mẹ Phạm Nhật Minh.
“Cháu biết rồi. Chú Hùng, chú cho người chuẩn bị vài món ăn đi ạ.”
“Ừm, tôi đi ngay.”
Chú Hùng nhìn theo bóng lưng của Nguyễn Khánh Linh đang đi lên lầu, trong lòng ông buồn bực không giải thích được.
Trước kia mỗi năm đến ngày này, Phạm Nhật Minh luôn rơi vào trạng thái như vậy, không ăn không uống, có khi còn kéo dài vài ngày. Anh vốn đã là một người lạnh lùng, những ngày này lại càng trở nên lạnh lẽo bức người.