Lâm Đỗ Nhã cảm thấy hơi xấu hổ khi nghe mẹ nói vậy, sờ sờ mũi rồi nói: “Cũng không phải là vết thương gì nghiêm trọng, cũng may mắn là có anh ấy cứu con.”
Lúc này, Lâm Đỗ Nhã mới giới thiệu Trung Huy với bố mẹ mình.
“Bố, mẹ, đây là người đã cứu con, anh ấy tên là Trung Huy.”
Cô ấy không biết rằng bố mẹ của cô đã từng gặp Trung Huy, cô ấy một lòng chỉ muốn cho bọn họ quen biết nhau, dù sao thì sau này hai người cũng sẽ gặp nhau thường xuyên.
Lâm Đỗ Nhã thầm nghĩ.
Lúc này, cả bố Lâm và mẹ Lâm đều nhìn về phía Trung Huy.
Mẹ Lâm nở một nụ cười yếu ớt rồi nói: “Thì ra cậu là người đã cứu Đỗ Nhã, cảm ơn cậu.”
Cả ba người gật đầu tỏ ý như chưa bao giờ gặp nhau.
Vì bố mẹ nhà họ Lâm không tỏ vẻ quen biết, nên Trung Huy cũng tự nhiên phối hợp tác với họ.
“Đây là chút thành ý của chúng tôi.”
Nói xong, mẹ Lâm đưa túi quà mà bà đang cầm cho Trung Huy.
Nhìn vào logo thương hiệu bên ngoài hộp, là Rolex, chắc hẳn là một chiếc đồng hồ.
Trung Huy liếc mắt nhìn một cái, không chớp mắt mà từ chối: “Không cần, chỉ là việc nhỏ thôi.”
Rõ ràng mẹ Lâm muốn nói thêm gì đó, nhưng Trung Huy đã đứng dậy, mặc áo khoác, chuẩn bị đi ra ngoài, nói: “Xin lỗi, tôi còn có việc, xin phép đi trước.”
Nói xong, Trung Huy liền rời đi.
Mẹ Lâm đành phải cầm đồ về.
Lúc này, Lâm Đỗ Nhã lên tiếng, giọng điệu có phần trách cứ: “Mẹ, quan hệ của con với anh ấy không giống như vậy, mẹ không cần mua đồ gì cho anh ấy đâu.”
Bố Lâm đứng ở một bên nghe như vậy liền hỏi: “Không giống như thế nào?”
Thật ra, Lâm Đỗ Nhã định chờ thêm một thời gian nữa, sau khi xác định cô ấy mối quan hệ với Trung Huy thì mới nói với bố mẹ, nhưng bây giờ bố cô ấy đã hỏi như vậy thì có nói bây giờ cũng không có ý nghĩa gì.
Vì vậy, cô ấy liền thoải mái nói: “Con thích anh ấy và con muốn ở bên anh ấy.”
Nghe thấy lời nói của con gái, ánh mắt mẹ Lâm lộ ra vẻ gì đó không rõ, bà ngồi ở trên giường con gái, ngẩng đầu nhìn chồng mình, hai người đều có thể nhìn thấy biểu hiện giống như vậy trong ánh mắt của nhau.
Tuy nhiên, bố Lâm và mẹ Lâm không biểu hiện ra ngoài.
Nhưng mà mẹ Lâm lại xoa đầu con gái và hỏi: “Đỗ Nhã, người đàn ông mà con thích, đang làm nghề gì?”
“Con cũng không biết chi tiết, nhưng con biết ông chủ của anh ấy là Phạm Nhật Minh.”
“Phạm Nhật Minh? Có phải là nhà họ Phạm ở Hải Phòng không?”
Mẹ Lâm tiếp tục hỏi.
Lâm Đỗ Nhã gật đầu nói: “Đúng vậy.”
“Vậy thì con có biết bình thường cậu ấy làm việc gì không?”
Lâm Đỗ Nhã suy nghĩ một chút, lúc trước cô ấy đã từng đến văn phòng của Trung Huy: “Đại khái chính là để phân loại tài liệu hay gì đó, ngoài ra, bình thường khi Phạm Nhật Minh đi ra ngoài, thì anh ấy cũng đi theo.”
Vậy không phải chỉ là vệ sĩ hay trợ lý sao?