Nguyễn Khánh Linh ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng cô trả lời: “Em thích bộ phim “Thanh mai” của anh nhất.”
Hiển nhiên Hoắc Thiên Danh không ngờ anh ta sẽ được nghe câu trả lời như vậy, trong mắt anh ta hơi có chút bất ngờ cộng thêm thích thú, anh ta hứng thú hỏi: “Thật ư? Bộ phim đó cũng khá cũ rồi, cũng không nổi tiếng như mấy bộ gần đây, sao em lại thích “Thanh mai”?”
Nguyễn Khánh Linh nghe vậy thì cười cười, cô đưa ra lời giải thích của mình: “Mặc dù bộ phim đó cũ nhưng lại thuộc hàng kinh điển. Em nghĩ rằng nội dung của “Thanh mai” rất hay, tuy chỉ là câu chuyện tình yêu của một thời tuổi trẻ nhưng đằng sau nó cũng đề cập đến rất nhiều thứ khác nữa, ví dụ như tư tưởng của thời đại đó, văn hóa, giáo dục, tình người, khi so sánh với những thứ ấy thì tình yêu bỗng trở thành thứ yếu.”
“Nhưng mà bây giờ rất ít phim được như thế nữa rồi.”
Nguyễn Khánh Linh có hơi tiếc nuối.
Nghe những lời giải thích của cô xong, Hoắc Thiên Danh cũng có phần ngạc nhiên. Anh ta không ngờ cô gái này trông thì còn trẻ nhưng mức độ cảm thụ cũng không thấp chút nào.
Bình thường, những người tầm tuổi cô xem “Thanh mai” cũng chỉ nghĩ rằng đại khái nó là một bộ phim đề tài niên thiếu trong những năm cũ.
Có thể nói rằng, Nguyễn Khánh Linh phân tích chiều sâu của tác phẩm này cũng không kém anh ta là bao.
Hoắc Thiên Danh nhìn thẳng Nguyễn Khánh Linh, nụ cười trong mắt anh trở nên đậm hơn: “Vậy em cảm thấy bộ phim đó có thể được gọi là phim điện ảnh không?”
“Phim điện ảnh?”
Nguyễn Khánh Linh nghe xong thì lắc lắc đầu, cô trả lời thật nghiêm túc: “Thay vì gọi nó là một bộ phim điện ảnh, em thấy nên gọi nó là phim lịch sử hoặc là phim tài liệu thì đúng hơn.”
Hoắc Thiên Danh nghe cô trả lời xong thì cười.
Nguyễn Khánh Linh thấy anh cười thì hơi thấp thỏm, cô tưởng rằng câu trả lời của mình không tốt nên khiến cho thần tượng có ấn tượng không hay với cô. Cô cảm thấy hơi hối hận, biết vậy vừa nãy cô đã trả lời theo nguyên tắc rồi.
Chỉ có điều Hoắc Thiên Danh lại nhìn thẳng vào Phạm Nhật Minh.
Anh ta nói: “Nhật Minh, bà xã mà cậu cưới về không tệ đâu.”
Phạm Nhật Minh biết, bề ngoài Hoắc Thiên Danh trông có vẻ bình dị gần gũi, nhưng trình độ cảm thụ văn học của anh ta rất cao, tài năng và kiến thức cũng cao, đương nhiên là anh ta sẽ cực kì ngạo mạn nên chẳng dễ gì mà anh ta lại khen một ai đó.
Ngay cả Phạm Nhật Minh cũng ít khi được anh ta khen như thế.
Phạm Nhật Minh nhìn một cái là hiểu, người anh họ trước giờ luôn kiêu ngạo của anh rất yêu thích cô gái nhỏ nhà anh, không chỉ có thế, anh ta còn có thiện cảm với cô nữa. Nhưng biểu hiện của Hoắc Thiên Danh rất bình thường, chỉ có ánh mắt anh ta nhìn Nguyễn Khánh Linh đã trở nên dịu dàng sâu lắng hơn.
Nguyễn Khánh Linh thấy Hoắc Thiên Danh khen cô, sự hối hận đang lan tràn biến mất ngay lập tức, cô trở nên cực kì vui mừng.
Dù sao thì chuyện được thần tượng khen ngợi cũng là một việc cực kì đáng mừng.
Phạm Nhật Minh thấy Nguyễn Khánh Linh và Hoắc Thiên Danh nhìn nhau cười thì cảm thấy cực kỳ chướng mắt, cơn ghen tuông anh nín nhịn đã lâu sắp không chịu nổi bùng ra đến nơi rồi.