Khiến Lê Tuấn vô cùng đau lòng, nhưng anh ta cũng không muốn gây thêm tổn thương cho Tống Ngọc nữa nên đã cố gắng kìm nén sự ghen tuông ở trong lòng.
Anh ta nói: “Tống Ngọc, trở về với anh đi!”
Nghe vậy, vẻ mặt Tống Ngọc tỏ ra bất ngờ, cô ấy im lặng vài phút, sau đó quay đầu nói với Châu Tử Cường: “Tử Cường, anh đi lên trước đi.”
“Được.”
Sau khi Châu Tử Cường đã lên tầng, Tống Ngọc mới cười khẩy, nói: “Không phải trước đây anh nghi ngờ mối quan hệ giữa tôi và anh ấy sao? Sao bây giờ nhìn thấy tôi như thế này lại không nghi ngờ nữa?”
Khi nói chuyện, không biết cô ấy cố tình hay vô ý liếc nhìn bụng mình, như thể cô ấy đang muốn nói với Lê Tuấn chuyện gì đó.
Trong lòng Tống Ngọc lúc này vẫn còn rất giận Lê Tuấn.
Cô thân là con gái một trong nhà, từ nhỏ đến lớn đã được người ta cưng chiều, làm sao có thể chịu nổi nỗi oan ức này cơ chứ, hơn nữa lại còn bị người mình thích đổ oan.
Tống Ngọc là kiểu người có thù phải báo, bị đổ oan như vậy khiến cô ấy không thể nào chịu nổi, ngay cả khi đang mang thai đứa con của anh ta, cô ấy vẫn dứt khoát ly hôn với Lê Tuấn.
Nếu anh ta đã không hề có chút tin tưởng nào với cô ấy, thì cả hai không cần thiết phải tiếp tục ở bên nhau nữa.
Cho nên bây giờ nói chuyện với Lê Tuấn, Tống Ngọc chắc chắn sẽ không hề nể mặt anh ta.
Lê Tuấn nhất thời bị câu nói của Tống Ngọc làm cho cứng họng.
Vẻ mặt đau khổ hiện lên rõ ràng hơn.
Anh ta sớm đã biết Tống Ngọc là người mồm mép lợi hại, trước kia đối với những người mà cô ấy ghét cô ấy nhất định sẽ không nể mặt mà buông lời cay đắng, bây giờ, anh ta cũng đã trở thành người bị cô ấy ghét bỏ rồi hay sao?
Thấy Lê Tuấn không nói gì, cô cùng mím môi không nói gì nữa, vừa định bước vào cửa, thì đã bị Lê Tuấn nắm lấy cổ tay rồi kéo lại.
Hàng mi của cô ấy run lên, nhưng khi quay đầu lại nhìn lại anh ta, vẻ mặt lại trở nên mất kiên nhẫn.
“Ngài Lê Tuấn còn chuyện gì nữa sao?”
“Tống Ngọc, thực sự xin lỗi, tôi sai rồi, mọi chuyện trước đây đều do tôi không tốt, tôi không nên hiểu lầm mối quan hệ giữa em và Châu Tử Cường, xin em hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa, chúng ta bắt đầu lại nhé, có được không?”
“Không được.”
Lúc này, Tống Ngọc không hề có một chút do dự, dứt khoát nói.
Lê Tuấn đã bị câu nói đó của cô ấy làm cho tổn thương, đàn ông rất ít khi thể hiện nỗi buồn ra bên ngoài, nhưng lần này, Tống Ngọc có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Mặc dù cô ấy nói như vậy vì muốn trả thù Lê Tuấn, nhưng cũng không muốn khiến anh ta cảm thấy không thoải mái.
Tại sao cô ấy lại phải mang thai đứa con của Lê Tuấn, trong khi anh ta lại không hề tin tưởng cô ấy dù chỉ một chút?
Nhưng khi Tống Ngọc nhìn thấy dáng vẻ của Lê Tuấn, cô ấy cũng không thể hiểu được trong lòng mình đang cảm thấy như thế nào, khó chịu sao, nói tóm lại, tâm trạng của cô ấy cũng dần trở nên tệ hơn.
Cô ấy nhìn Lê Tuấn, giọng nói không còn lạnh nhạt như lúc đầu nữa, cô ấy nói: “Anh về đi, không cần phải quay lại tìm tôi nữa.”