Trần Phi tự tin nghĩ lúc này cho dù là thần tiên trên trời tới tới, sợ là cũng không đỡ được mị lực của cô ta nha?
Lúc cô ta sắp tiếp cận Phạm Nhật Minh, người đàn ông đứng lên từ chỗ ngồi, đang muốn đi ra ngoài.
Hai người vừa lúc mặt đối mặt đụng phải nhau.
Lúc này Trần Phi đã điều chỉnh tốt nét mặt, tóc của cô ta có chút mất trật tự, trên khuôn mặt tinh xảo khéo léo lộ ra vài phần luống cuống cùng bối rối.
Cô ta nhìn Phạm Nhật Minh, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ lại mềm mại đáng yêu nở nụ cười vừa phải, đưa bàn tay nhỏ bé kéo góc áo của người đàn ông, vô tình hay cố ý cọ đến bắp đùi của anh hỏi: “Chào ngài, tôi lạc đường… Anh có thể đưa tôi đi ra ngoài không?”
Lúc nói lời này, Trần Phi cố gắng hạ thấp ngực, chân mày cau lại, nhưng mà khóe mắt cong lên lại lộ ra quyến rũ cùng câu dẫn như có như không.
Cô ta cũng không tin, cô ta ta đều đã như vậy, Phạm Nhật Minh vẫn có thể nhịn được?
Nhưng mà, hiển nhiên là đạo hạnh của Trần Phi quá cạn, sự hiểu biết về Phạm Nhật Minh còn quá kém.
Tuy rằng lúc này trong người tổng giám đốc Minh còn lưu lại một chút dục vọng, thế nhưng lúc ngửi thấy được mùi nước hoa nồng nặc trên người Trần Phi kia, trong nháy mắt dục vọng tắt ngấm.
Anh liếc mắt đã nhìn ra hết ý đồ của Trần Phi, trên người hiện ra khí lạnh.
Ánh mắt Phạm Nhật Minh như là dao, trực tiếp hất bàn tay cô gái đang túm lấy góc áo anh, phun ra hai chữ: “Buông ra.”
Đối với phản ứng của người đàn ông, Trần Phi chuẩn bị không kịp, anh… Anh đây là đang bảo mình buông tay à? Không phải là như vậy mà…
Không phải là anh đang khó nhịn sao?
Trần Phi không cam lòng, cô ta còn là muốn thử một lần nữa, nói không chừng bây giờ người đàn ông này đang giả bộ, cũng là bởi vì anh đã động lòng với mình, nhưng là không muốn có lỗi với bà xã, cho nên mới phải ra vẻ lạnh lùng như vậy.
Cô ta bằng bất cứ giá nào, nếu như lần này có thể quyến rũ thành công, vậy cuộc sống của cô ta trong tương lai cũng sẽ thuận buồm xuôi gió!
Trần Phi chưa từ bỏ ý định, thậm chí tay cô ta đã đi tới trên lưng người đàn ông, thân thể cũng lung lay sắp đổ, ngã về phía Phạm Nhật Minh.
Cô ta nghiêng về một phía, còn vừa lấy tay vỗ cái trán của mình, thở dài nói: “Ui da, sao đột nhiên tôi lại cảm thấy thật choáng váng nha…”
Ngay vào lúc Trần Phi sắp ngã nhào vào trên người Phạm Nhật Minh, người đàn ông chợt lắc mình tránh ra.
Vẻ mặt anh ghét bỏ mà nhìn cô gái bởi vậy mà té lăn trên đất, lại dùng khăn tay trên bàn tỉ mỉ lướt lau hết những chỗ trên người mình bị cô ta chạm vào, cuối cùng trực tiếp nhét khăn tay vào bên người cô ta, giọng nói lạnh lùng châm chọc không gì sánh được.
“Không biết liêm sỉ.”
Trần Phi té lăn trên đất, lúc này đau đớn trên người đã không tính cái gì, chủ yếu vẫn là lời Phạm Nhật Minh mới nói.
Cùng với khăn tay bị tùy ý vứt trên mặt đất.
Giống như là mặt của cô ta vậy, bị người đàn ông chà đạp không còn tôn nghiêm.
Trần Phi đã bao giờ bị khuất nhục như vậy, trong nháy mắt ta đỏ mắt, hai tay nắm thành quyền đập xuống đất, đau đớn trên tay truyền đến, cô ta càng không kìm được nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống.