Phạm Nhật Minh cuối cùng cũng có phản ứng.
Anh nghe thấy tiếng của người phụ nữ, chỉ cảm thấy khí huyết dâng trào, anh căn bản không nghĩ nhiều, xoay người đè Nguyễn Khánh Linh lên giường, anh dùng sức hôn thật sâu lên môi cô, mãi tới khi phần thân dưới không chịu nỗi nữa anh mới thở dốc buông cô ra.
“Em đúng là yêu tinh.”
Phạm Nhật Minh cắn răng, dùng tay che đi đôi mắt to long lanh của cô.
Anh khó khăn lắm mới có thể khiến cho mình bình tĩnh trở lại, lúc này mới mở tay ra, thấy Nguyễn Khánh Linh há mồm định nói gì đó, Phạm Nhật Minh lại dùng ngón cái áp vào đôi môi đang sưng đỏ của cô, vẻ mặt hung dữ hiếm thấy, như thế đang cực lực khống chế điều gì đó.
Người đàn ông nói: “Đừng nói chuyện!”
“…”
Nguyễn Khánh Linh có chút không hiểu tình hình, vừa rồi không phải anh còn chải đầu cho cô sao? Sao đột nhiên lại hôn cô, hơn nữa còn hôn đến nỗi khiến miệng cô phát đau… còn tê nữa.
Nhưng thấy sắc mặt Phạm Nhật Minh không được tốt cho lắm, Nguyễn Khánh Linh vẫn ngoan ngoãn im miệng, không nói gì nữa.
Lúc này Phạm Nhật Minh mới lại một lần nữa bế cô từ trên giường xuống, giúp cô sửa sang lại đầu tóc hỗn loạn, sau sau thay cho cô một chiếc váy mát mẻ, đưa cô tới tiệc tối.
Bởi vì là tiệc lửa trại gia đình nên anh ăn mặc rất thoải mái, nhìn vô cùng mát mẻ.
Lúc hai người tới vẫn còn rất sớm, bên ngoài trời còn chưa tới hẳn, vì vậy Phạm Nhật Minh và Nguyễn Khánh Linh lại chậm rãi đi dạo ngắm hoàng hôn bờ biển một lát.
Bóng dáng hai người một cao một thấp, kéo dài dưới ánh mặt trời.
“Tình cảm của bọn họ rất tốt đúng không?”
Giọng nói Hiên Viên Minh xuất hiện sau lưng Hà Tử Ngưng.
Mà lúc này, người phụ nữ đứng cách hai người Phạm Nhật Minh không xa, ánh mắt vẫn luôn dõi theo bọn họ.
Thình lình nghe thấy giọng của Hiên Viên Minh, Hà Tử Ngưng giật nảy mình, cô ấy vội vàng giấu đi cảm xúc trên mặt mình, dáng vẻ cực kỳ giống với làm chuyện xấu bị phát hiện. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Quả nhiên, Hiên Viên Minh cũng có thể nhìn ra cô ấy đang vô cùng căng thẳng, bối rối.
Có điều lần này, anh ta lại không trêu đùa cô ấy giống như bình thường.
Vẻ mặt vẫn luôn tươi cười của anh ta lúc này đột nhiên trở nên nghiêm túc hơn hẳn.
Ánh mắt người đàn ông vẫn luôn nhìn về phía Hà Tử Ngưng, đôi mắt màu nâu ẩn chứa vẻ thấu hiểu.
Anh ta đi tới bên cạnh người phụ nữ, rũ mắt nhìn cô ta, chậm rãi nói: “Bọn họ như vậy, căn bản không có chỗ cho người thứ ba chen chân, đúng không?”
Hà Tử Ngưng cũng không biết bản thân mình nghĩ thế nào, khi Hiên Viên Minh nói những lời này, đột nhiên cô ấy cảm thấy người thứ ba trong miệng anh ta chính là mình!
Cô ấy không rõ lúc này trong lòng mình đang tức giận hay là thẹn quá hóa giận.
Hà Tử Ngưng quay đầu, nhìn chằm chằm vào ánh mắt Hiên Viên Minh, nói từng câu từng chữ: “Thích nhìn bọn họ như vậy thì anh tự mình nhìn đi!”
Nói rồi, cô ấy quay đầu rời đi, không thèm liếc mắt nhìn Hiên Viên Minh một cái.
Người đàn ông vẫn đứng ở chỗ cũ, ánh mắt anh ta vẫn nhìn về bóng dáng hai người đang dựa sát vào nhau cách đó không xa, bọn họ hoàn toàn không nhận ra, cũng có thể nói, bọn họ luôn dễ dàng đắm chìm vào thế giới của riêng hai người như vậy, bất kỳ ai cũng không thể chen chân vào làm phiền được.