Trong giây tiếp theo, Tống Ngọc cảm thấy eo mình bị siết chặt lại, theo sau đó chính là cả người cô ấy bị Lê Tuấn lơ lửng ôm ngang ở giữa không trung.
Cái quái gì thế này?
“Lê Tuấn, anh buông tôi ra.”
Tống Ngọc lập tức lớn tiếng nói.
Ai ngờ rằng Lê Tuấn lại làm ngơ trước lời nói của cô ấy, anh ta ôm lấy Tống Ngọc nhanh chân sải bước lên xe.
Mãi cho đến khi Tống Ngọc bị nhét vào trong xe, anh ta mới tự mình ngồi lên xe, lái xe đến nhà cũ của nhà họ Lê.
“Vừa rồi, thực sự xin lỗi.”
Lê Tuấn đột ngột nói, xin lỗi vì hành vi anh ta đã làm với Tống Ngọc vừa rồi.
Khi Tống Ngọc vừa nghĩ đến chuyện lúc nãy, anh ta lại dám ôm mình giữa ban ngày ban mặt thế này, hơn nữa còn ở trước mắt của nhiều người như vậy. Anh ta…anh ta quả thật là quá đáng mà.
“Hừ.”
Tống Ngọc hừ lạnh một tiếng, mang tai có chút nóng lên, nhưng cũng không có tiếp tục kêu gào xuống xe nữa.
Đối với điều này, Lê Tuấn lại cảm thấy có chút ngạc nhiên, anh ta không ngờ rằng sau khi lên xe cô ấy lại chịu hợp tác đến như vậy.
Chẳng qua là sau tiếng hừ lạnh của cô ấy, suốt cả hành trình không thấy lên tiếng nữa, khuôn mặt vẫn cứ xị ra, đưa tầm mắt nhìn về phía trước, nhìn trông vẻ mặt thì bình tĩnh lạnh lùng, nhưng thật ra lại làm ra rất nhiều động tác nhỏ.
Cô ấy thỉnh thoảng lại khẩy móng tay mình, bán đứng sự lo lắng bên trong nội tâm mình.
Lê Tuấn không thể tiếp tục như vậy được.
Trong lòng Tống Ngọc nghĩ như vậy.
Lúc nãy cô ấy vừa mới phân tích lại một chút, cô ấy cảm thấy nguyên nhân khiến anh ta nhiều lần xen vào chuyện giữa cô ấy và Tử Cường nhất định là bởi vì Nguyễn Khánh Linh.
Bởi vì Khánh Linh không thích anh ta, nhưng bây giờ Châu Tử Cường đã trở lại, vả lại mối quan hệ của bọn họ vẫn tốt như vậy, nên anh ta ghen tị rồi. Lại thêm chuyện lần trước hai người còn…còn phát sinh ra quan hệ, cho nên anh ta cảm thấy oan uổng.
Hoặc cũng có thể là kết hôn với cô ấy, ban đầu anh ta đã đặc biệt cảm thấy không vui rồi. Thêm chuyện khi thấy Châu Tử Cường trở về, anh ta chỉ còn lại một mình lẻ loi ở đó, cho nên trong lòng anh ta trở nên mất thăng bằng. Vì thế nên anh ta hôm nay mới một mực muốn đến phá hỏng buổi hẹn hò của bọn họ.
Tống Ngọc càng nghĩ càng cảm thấy sự phân tích và suy luận của mình là đúng, vì vậy sắc mặt của cô ấy cũng càng trở nên u ám.
Khi xe dừng lại, Lê Tuấn bước xuống xe trước, anh ta đợi bên ngoài xe một lúc, thấy người phụ nữ trong xe không có ý định bước xuống, ánh mắt anh ta khẽ nhúc nhích, liền bước về phía trước mở cửa xe, đứng ở cửa xe nhìn cô ấy.
Tống Ngọc nghiêng đầu liền nhìn thấy đôi giày của người đàn ông.
Cô ấy khẽ híp mắt lại, lúc này mới cởi dây an toàn, khi bước xuống xe còn cố tình dùng sức giẫm lên giày của người đàn ông một cái, rồi sau đó thẳng thừng bỏ đi, nhìn cũng không thèm nhìn anh ta.