“Cậu tên là gì?”
“Tiêu Hùng.”
Không biết vì sao, khi đối diện với người đàn ông này, Tiêu Hùng cảm nhận được sức hút mà chỉ những kẻ bề trên mới có, anh còn thoáng cảm thấy hơi áp lực.
“Hãy nói qua cho tôi tình hình hiện tại của công ty.”
“Được.”
Tiêu Hùng đồng ý, anh biết rõ rằng, thực ra Phạm Nhật Minh mới là người tiếp nhận thực sự của nguyễn thị, chuyện này đương nhiên cần nói với anh rồi.
Dựa vào những gì Tiêu Hùng nói, Phạm Nhật Minh cũng thay đổi suy nghĩ về người đàn ông này.
“Cho nên anh cho rằng nên bắt đầu từ hệ thống sản xuất vali, rồi mới dần dần mở rộng.”
Phạm Nhật Minh hỏi.
Tiêu Hùng gật gật đầu: “Đúng vậy.”
Lúc này, khóe mắt người đàn ông lóe lên tia hứng thú: “Rất tốt, cậu còn có ý tưởng nào khác? Bây giờ có thể nói ra.”
Tiêu Hùng nhận được lời khen từ Phạm Nhật Minh, liền cảm thấy có chút kích động, có điều, anh cũng có thêm niềm tin và sự dũng cảm để nói ý tưởng của mình ra.
Trong lúc đó, Phạm Nhật Minh rất chăm chú lắng nghe, cũng đưa ra một số ý kiến, khiến Tiêu Hùng càng thêm kích động.
Hơn nữa, từ những ký kiến mà anh đóng góp, cũng khiến Tiêu Hùng nhận thức rõ hơn rằng, anh có năng lực quản lý doanh nghiệp vô cùng xuất sắc, hơn nữa, Tiêu Hùng tin rằng, đây mới là một góc của anh mà thôi.
Cuối cùng, Phạm Nhật Minh nói rằng: “Cậu rất giỏi, có muốn đến công ty của Phạm Nhật Minh làm trợ lý của tôi không?”
Nghe vậy, Tiêu Hùng nháy mắt liền trở nên ngây ngẩn.
Anh ta rất động lòng, nhưng cũng cảm thấy vô cùng rối bời.
Trong lòng Tiêu Hùng hiểu rõ rằng, bản thân anh ta có thể làm việc ở bên Phạm Nhật Minh, điều này có nghĩa là anh ta đã có thể học được những điều mà người thường suốt cuộc đời này cũng không học được. Ngoài ra, điều đó còn chứng tỏ anh ta đã có một bước tiến lớn trong công việc, được đề bạt lên một vị trí cao hơn.
Vậy nhưng Tiêu Hùng cuối cùng vẫn lắc đầu: “Xin lỗi, tôi không thể đồng ý.”
Phạm Nhật Minh ngược lại không hề tức giận, ôn nhu hỏi anh ta: “Có tiện nói lý do không?”
Ngập ngừng một chút, Tiêu Hùng nói: “Bây giờ tập đoàn nhà họ Nguyễn mới đang đi những bước đi đầu tiên, tôi đã đồng ý với Khánh Linh, cho nên tôi không thể cứ vô trách nhiệm như vậy mà rời đi.”
Không ngờ rằng, Phạm Nhật Minh nghe thấy anh ta nói vậy liền bật cười: “Lẽ nào anh không biết, Khánh Linh mà anh nói chính là vợ tôi sao?”
“Tôi biết, vì vậy tôi không thể đi theo anh được.”
Vẻ mặt của Tiêu Hùng vô cùng nghiêm túc, trong nháy mắt có cảm giác như anh ta giống hệt Nguyễn Khánh Linh vậy.
Phạm Nhật Minh thở dài, Tiêu Hùng giống hệt cô, có chút ngốc nghếch, anh kiên nhẫn giải thích: “Tôi sẽ không để Khánh Linh trực tiếp quản lý tập đoàn nhà họ Nguyễn, làm vậy cô ấy sẽ rất mệt mỏi. Đợi đến khi khủng hoảng của tập đoàn nhà họ Nguyễn qua đi, tôi sẽ tìm một người làm giám đốc tập đoàn, thay thế vị trí của cô ấy, như vậy thì anh có thể đến công ty của tôi. Vậy coi như không làm trái lời hứa với cô ấy.”