Nguyễn Khánh Linh lại thở dài một hơi, vẫn phải lên lầu tìm phòng của mình.
Không hề nghĩ đến rằng, cho dù cô có vào trang viên cũng vô dụng, tuy rằng không biết quản gia đang giả vờ, hay là thật sự không biết, nhưng bất luận là khả năng nào đi chăng nữa thì đối với Nguyễn Khánh Linh mà nói, cũng đều không phải là một kết quả tốt…
Cô làm theo chỉ dẫn ban nãy của ông lão quản gia, tìm được phòng của mình, sau đó đẩy cửa bước vào.
Lúc này, trong lòng Nguyễn Khánh Linh cứ luẩn quẩn có chút bất an, vừa có sự căng thẳng và thấp thỏm không yên đối với những sự vật mình không hề biết…
Không biết Phạm Nhật Minh và Lê Tuấn thế nào rồi, có phải hai người họ cũng đang ở đây không?
Có lẽ là bởi vì suy nghĩ đột ngột xuất hiện ra trong đầu này, khiến cho Nguyễn Khánh Linh ngay lập tức phấn chấn trở lên.
Đúng vậy, tại sao vừa rồi cô không nghĩ tới, nếu như Phạm Nhật Minh bọn họ cũng đang ở trong trang viên này, cô không tin là mình không thể tìm thấy họ…
Kết quả là Nguyễn Khánh Linh lại cảm thấy cơ thể mình tràn đầy năng lượng, trước tiên đi loanh quanh trong phòng của cô một vòng, cảm thấy có chút kinh ngạc, bởi vì cô đi ra ngoài rất vội, nên không mang theo bất cứ thứ gì.
Tuy nhiên, điều khiến cô ngạc nhiên là, trong căn phòng dành cho khách này, hầu như cái gì cũng có.
Đồ dùng tắm rửa, thậm chí quần áo và đồ dùng hàng ngày đều đã được chuẩn bị sẵn sàng hết cả rồi, mà toàn bộ đều chưa hề xé nhãn hiệu nữa.
Nguyễn Khánh Linh ôm một bụng đầy sự tò mò, lấy ra bên trong đó một bộ quần áo mặc thử, kích thước vậy mà lại vừa như in, cô kinh ngạc nhìn bản thân mình trong gương, có chút mù mịt, đến lúc này, cô không chỉ tò mò thôi đâu.
Càng có một loại cảm xúc nói không rõ, giải thích không được đang trộn lẫn trong đầu.
Ông chủ của trang viên này, dường như đã đoán trước được sự xuất hiện của cô vậy, trong khi cô không hề chuẩn bị bất cứ thứ gì, thì anh ta đã trang bị đầy đủ tất cả những vật dụng cần thiết hết cả rồi.
Cảm giác này… giống như bị người ta theo dõi, lại giống như có ai đó đã đan sẵn một tấm lưới khổng lồ, còn bản thân cô thì lại đang từng chút một rơi vào trong đó…
Nói tóm lại là cảm giác không được tốt lắm, Nguyễn Khánh Linh có chút phiền muộn.
Cô vội vàng thay bộ quần áo trên người ra, cũng không có ý định sẽ ở yên trong căn phòng này nữa, mà đã đi xuống lầu, chuẩn bị đi dạo quanh tòa nhà giống như cung điện này.
Đến khi cô đang cẩn thận đi thăm quan tòa nhà này, cô kinh ngạc vì nó còn xa hoa và tráng lệ hơn cả những gì cô tưởng tượng, thậm chí, đây là còn chưa kể đến những món đồ cổ có giá trị liên thành có thể nhìn thấy ở khắp nơi.
Chỉ dựa vào gạch men sứ đang lát sàn cô đạp dưới chân, đã rất nổi tiếng ở Anh, đó là đá Mặc Cương hơn nữa còn nghe đồn rằng nó chỉ được bán cho gia đình hoàng gia mà thôi, sẽ trở nên ấm vào mùa đông, mát vào mùa hè, cho dù thời tiết có lạnh giá đến đâu khi bước lên nó bằng chân trần, cũng hoàn toàn không cảm thấy lạnh.
“Cái người tên Smith này, rốt cuộc là có lai lịch như thế nào vậy?”
Nguyễn Khánh Linh đại khái đã đi dạo một vòng ở tầng dưới, kiềm chế không nổi nên thấp giọng lên tiếng cảm thán.
Vào lúc này, cô không hề hay biết, ngay ở phía trên đầu cô, ở cầu thang, một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn chằm chằm vào cô.