Nghe xong, Nguyễn Khánh Linh mũi càng chua xót, cô đã rất cố gắng để ngăn nước mắt không rơi xuống, để không khiến bộ dạng của bản thân quá vô dụng.
Cô kể hết cho Phạm Nhật Minh những thành kiến và sự kì thị mình gặp phải ở khu chế tác.
Anh nghe xong, trong lòng vô cùng tức giận.
Anh an ủi Nguyễn Khánh Linh: “Mỗi người đều có suy nghĩ riêng, em không thể ngăn được suy nghĩ của người khác, nhưng em có thể dùng hành động để khiến họ ngậm miệng.”
“Họ cho rằng em không thể làm được, vậy em hãy làm thật tốt, như vậy không phải là đang vả mặt họ sao?”
Phạm Nhật Minh nói xong, cảm xúc của Nguyễn khánh Linh cũng dần ổn định lại.
Sau đó, anh lại nói tiếp: “Tiểu Linh, em cần nhớ rõ, cho dù người khác nhìn và nghĩ em như thế nào, tôi đều luôn ủng hộ em, huống hồ là chỉ cần sự ủng hộ của tôi là đủ rồi, trên đời này còn người nào so được với chồng của em sao? Nếu em vẫn không vui, vậy tôi thu mua lại công ty đó, tặng cho em.”
Nghe anh nói, cô bất giác cảm thấy buồn cười.
Nguyễn Khánh Linh không nhịn được muốn cười, sao trước đây cô không phát hiện ra anh lại tự luyến như vậy chứ.
Cô nói: “Được rồi, được rồi, tôi biết rồi biết rồi, anh đúng là tên cuồng tự luyến…”
Câu đằng sau đó, cô nói bằng giọng thầm thì, nhưng mà, Phạm Nhật Minh tai thính nên vẫn nghe thấy rất rõ, phút chốc cảm thấy không vui, nắm lấy cằm cô, hỏi: “Tôi tự luyến như thế nào?”
Nhìn dáng vẻ như trẻ con của anh, Nguyễn Khánh Linh cười cực kỳ vui vẻ.
“Anh tự tin quá nhỉ?”
Cô trả lời rất nghiêm túc, trái tim của cô cũng phút chốc thấy ấm áp hơn rất nhiều, cô biết rằng, người nam nhân sở dĩ có một mặt trẻ con như vậy, là do muốn dỗ cho mình vui.
Phạm Nhật Minh càng bất mãn, anh híp mắt, nguy hiểm nhìn ấn đường của cô, nói một cách uy hiếp: “Nguyễn Khánh Linh, em nói lại lần nữa coi?”
Nguyễn Khánh Linh không nghĩ anh sẽ coi là thật, cười ôm lấy eo của anh, thỏa hiệp nói: “Được rồi, là tôi nói không đúng, anh không hề tự luyến chút nào.”
Phạm Nhật Minh nhếch nhếch mày, rất thỏa mãn với sự chủ động của cô.
Vậy còn được…..
Chỉ là, hương thơm gần ngay bên truyền đến mũi của anh, khiến trái tim anh từng trận run rẩy, anh cúi đầu, vô liêm sỉ mà hôn cô.
Nguyễn Khánh Linh thoáng đỏ mặt, đẩy mặt của anh ra, nhẹ giọng nói: “Anh lại không đúng đắn rồi.”
Phạm Nhật Minh lại đem mặt sát lại, dựa cằm lên đầu cô, ngữ khí vừa bá đạo vừa ấu trĩ trách móc cô: “Nguyễn Khánh Linh, nữ nhân vô tình này, tôi giúp em nhiều như vậy, cũng không thấy em dùng hành động thiết thực gì…. ngay cả hôn một cái cũng không cho.”
“……”
Nguyễn Khánh Linh nghe anh nói như vậy, thấy mình cũng có chút quá đáng……
Nhưng mà, muốn cô chủ động hôn anh, Nguyễn Khánh Linh lại bất giác nghĩ về buổi tối ngày hôm qua, khi đó ở phòng làm việc, cô đã chủ động hôn anh một cái, sau đó môi của cô bị anh hôn đến sưng luôn…..
Cô thấy hơi nghi ngờ, lỡ anh lại giống lần trước thì sao?
Phạm Nhật Minh nhìn cô vẫn còn đang do dự, liền thấy không vui, không đợi cô đồng ý liền giữ cằm của cô, trực tiếp hôn xuống.