Sau một hồi thảo luận, Nguyễn Khánh Linh bất chợt phát hiện ra rằng ban đầu cô dường như còn có một chút thành kiến với Gavin, cô còn nghĩ rằng anh ta chính là một công tử bột không có tài cán gì ra hồn cả.
Nhưng cô lại không ngờ rằng cái quan niệm về văn học của anh ta cũng có thể đạt đến trình độ này, như thế đã được xem là rất tốt rồi.
“Khánh Linh, bản dự thảo đầu tiên của cậu có thể viết được đến mức này đã là rất tốt rồi, vẫn còn có một số vấn đề chi tiết khác, đợi đến lúc tôi đọc một cách cụ thể hơn, rồi sẽ trao đổi với cậu, cậu sửa đổi lại một chút là được.”
Gavin nói.
“Được.”
Tất nhiên là Nguyễn Khánh Linh cảm thấy rất vui khi bài viết của mình đã được khẳng định.
Sau khi thảo luận xong xuôi chuyện công việc, hai người lại nói về những đề tài khác.
Nguyễn Khánh Linh đã loại bỏ được rất nhiều thành kiến đối với anh ta, vì vậy cô cũng không né tránh anh ta nữa.
Gavin phát hiện ra được điểm này, tất nhiên là cũng rất mừng rỡ.
Hai người trò chuyện một hồi lâu, thì đột nhiên có một giọng nói vang lên cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ.
“Bà xã, em đã xong chưa?”
Vừa nghe thấy giọng nói này, Nguyễn Khánh Linh theo phản xạ có điều kiện mà đứng lên khỏi chỗ ngồi, khi cô quay đầu lại liền nhìn thấy Phạm Nhật Minh đang đi tới.
Anh anh anh, lúc nãy anh gọi cô bằng cái gì cơ?
Nguyễn Khánh Linh sững sờ.
Phạm Nhật Minh đã đi đến bên cạnh cô, ôm lấy bả vai cô, ánh mắt có chút sắc bén mà nhìn người đàn ông trước mặt, đó là một khuôn mặt lai tây, đôi mắt đào hoa, thoạt nhìn anh ta đã biết không phải là người nghiêm chỉnh gì rồi.
Ấn tượng đầu tiên của Phạm Nhật Minh đối với Gavin không được tốt lắm.
Song song đó, Gavin cũng cảm nhận được địch ý của Phạm Nhật Minh, nhưng anh ta cũng không phải là người tầm thường, thấy vậy anh ta cong môi cười nói: “Chồng của Khánh Linh phải không?”
Phạm Nhật Minh nhìn anh ta chẳng thèm đáp trả gì cả.
Ngay sau đó, Gavin đột nhiên thốt ra một câu khiến Nguyễn Khánh Linh kinh ngạc không thôi.
“Anh hãy đối xử tốt với Khánh Linh đấy, nếu không cẩn thận tôi sẽ cướp cô ấy khỏi tay anh.” Nói xong, dường như muốn nhấn mạnh, anh ta còn cố ý nói thêm một câu: “Từ trước đến nay tôi đều là người nói được thì sẽ làm được.”
Nghe vậy, ánh mắt của Phạm Nhật Minh lập tức trầm xuống.
Tựa hồ là anh muốn lên tiếng nói điều gì, nhưng trong thâm tâm Nguyễn Khánh Linh lại cảm thấy không ổn, cô vội vàng cười cười giảng hòa, nói: “Đã muộn rồi, chúng tôi đi trước đây.”
Rất nhanh, cô liền kéo theo Phạm Nhật Minh rời đi.
Hai tiếng đồng hồ trôi qua, bộ phim kết thúc.
Tống Ngọc và Châu Tử Cường bước ra khỏi rạp chiếu phim, bọn họ cùng nhau xem một bộ phim tình yêu về thanh xuân vườn trường, nội dung kể về mối tình thời thuở học sinh vườn trường của nam chính và nữ chính, vừa ngây ngô lại vừa tươi đẹp, trông giống như bọn họ của ngày xưa vậy.