Sau khi viết xong, vẻ mặt cô không thay đổi gấp tờ giấy lại, nhìn người đàn ông, khẽ cười nói: “Em viết xong rồi, anh có thể bắt đầu đoán rồi.”
Trong lúc nói ra câu này, thật ra trong lòng cô cảm thấy hả hê.
Bởi vì Nguyễn Khánh Linh biết, chắc chắn Phạm Nhật Minh đoán không ra.
Ai khiến anh vào trước khi mình viết, cố ý nói một câu như thế, vốn dĩ cô còn không muốn làm cho câu trả lời trở nên khó như vậy, nhưng mà, bởi vì câu nói đó của người đàn ông, cô nhịn không được ngay lập tức thay đổi đáp án.
Ai khiến anh vừa rồi bỉ ổi nói một câu như vậy.
Chắc chắn anh đoán không ra đáp án, vậy thì chuẩn bị làm năm mươi cái chống đẩy đi!
Nguyễn Khánh Linh nhìn người đàn ông trước mắt, trong lòng nở nụ cười nham hiểm…
Phạm Nhật Minh nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của người con gái thì liền biết, trong lòng cô gái này chắc chắn đã lên được một kế hoạch hoàn hảo để chỉnh anh, sẽ cố tình chọn câu khó.
Thế nhưng, anh cũng giả vờ như hoàn toàn không biết gì.
Phạm Nhật Minh bình tĩnh nói: “Vậy thì bắt đầu thôi.”
“Được thôi, anh đoán đi.”
Nguyễn Khánh Linh cầm mẩu giấy nhỏ trong tay, khóe miệng không tự chủ được mà mỉm cười.
“Trở thành tác gia nổi tiếng sao?”
Phạm Nhật Minh hỏi.
“Không phải.” Nguyễn Khánh Linh cười cười lắc đầu, lại nói: “Làm gì có chuyện đơn giản như vậy, anh tiếp tục nghĩ đi, em cho anh thêm một cơ hội nữa.”
Qua một lúc, Phạm Nhật Minh tiếp tục đoán: “Người mẫu?”
Nguyễn Khánh Linh lắc đầu.
Cô cười thỏa mãn, nói: “Lại sai rồi, anh tiếp tục đoán cũng được, đoán sai một lần thì hít đất mười cái.”
Nghe thấy vậy, Phạm Nhật Minh còn chưa kịp nghĩ liền tiếp tục đoán.
Kết quả, anh đã đoán rất nhiều thứ tạp nham khác nhau, nhưng vẫn chưa hề đoán trúng cái nào.
Phạm Nhật Minh vốn dĩ mang tâm lý muốn chơi đùa với cô, nhưng đã đoán nhiều như vậy, thế mà lại không trúng cái nào, khiến Phạm Nhật Minh có chút lúng túng, dứt khoát không đoán nữa, trực tiếp hỏi: “Em viết cái gì đó?”
Thấy Phạm Nhật Minh đã bỏ cuộc, Nguyễn Khánh Linh bày ra vẻ mặt đã thực hiện được ý đồ.
Cô cùng Phạm Nhật Minh đã ngấm ngầm so tài lâu như vậy, đến cuối cùng lại để cô thắng một ván.
Cô không đưa ra đáp án ngay lập tức, mà nhìn Phạm Nhật Minh, cô khẽ nâng cằm lên nhắc nhở: “Anh chắc chắn muốn em đưa ra đáp án ngay bây giờ sao? Hiện giờ anh vẫn còn thiếu chín mươi cái hít đất, nếu bây giờ anh nhận thua thì liền phải đi hít đất.”
Khi Nguyễn Khánh Linh nói những lời này, còn cố tình dùng giọng điệu vô tội bất đắc dĩ.
Làm cho dây thần kinh trên trán Phạm Nhật Minh giật giật hai cái, sau đó, anh không hề do dự, trực tiếp khiến Nguyễn Khánh Linh nói ra đáp án.
Nguyễn Khánh Linh nhìn Phạm Nhật Minh một cái, nhịn không được mà cười một tiếng, sau đó mới làm ra dáng vẻ thở dài: ” Ước được nhà cao cửa rộng muôn ngàn gian, thế giới rộng lớn đám mèo hoang đều vui vẻ.”