Anh trực tiếp nói thẳng: “Em đang mang thai con của anh, tất nhiên anh phải có trách nhiệm chăm sóc em rồi, nếu em đã không muốn về, vậy anh sẽ sống ở đây cùng em luôn.”
“… Anh! Chúng ta không liên quan gì đến nhau nữa, Lê Tuấn, anh đừng quên, tôi và anh đã ly hôn rồi!”
“Cho dù ly hôn, nhưng em cũng không thể phủ nhận đứa bé trong bụng là của anh chứ?”
Lê Tuấn hỏi lại.
Tống Ngọc trừng mắt liếc anh một cái, nhưng cũng không hề phủ nhận.
Lê Tuấn thấy thế càng được một tấc tiến một thước, nói: “Nếu như đứa bé là của anh, vậy tất nhiên chuyện này không thể không liên quan đến anh rồi.”
Nói xong, người đàn ông đứng lên, giơ tay muốn ôm lấy Tống Ngọc, anh nói: “Em đang mang thai, không nên đứng nhiều, mau ngồi xuống đi nào, tối nay muốn ăn gì anh nấu cho em.”
“…”
Trước kia Tống Ngọc chưa từng nghĩ tới chuyện Lê Tuấn lại có một mặt không biết xấu hổ như vậy.
Hơn nữa, cô lại không biết phải làm như thế nào với anh.
Nhưng nếu cứ dễ dàng tha thứ cho Tống Ngọc như vậy, cô lại không cam lòng, đảo mắt vài vòng, cô trực tiếp nói tên mấy nguyên liệu nấu ăn căn bản không hề có ở Thụy Sĩ, sau đó để Lê Tuấn đi mua.
“Nếu không làm được thì quay về đi, dù sao anh có ở đây thì cũng không chăm sóc tốt cho tôi được.”
Tống Ngọc nâng mặt, cười nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn cuối cùng cũng có biểu cảm mà Lê Tuấn quen thuộc.
“Được.”
Tất nhiên Lê Tuấn rất vui, với anh, chỉ cần Tống Ngọc có thể để anh ở lại đây, cho dù cô đưa ra nhiều yêu cầu vô lý hơn nữa thì anh cũng sẽ thỏa mãn cô vô điều kiện.
Vì anh thiếu nợ cô rất nhiều.
“Em ngồi đây đợi lát nhé, anh lập tức đi ra ngoài mua cho em ngay.”
“Khoan đã.”
Tống Ngọc cất giọng gọi Lê Tuấn lại, lông mi cô chớp chớp, giọng điệu cũng hùng hồn hơn: “Tôi không muốn ăn đồ bên ngoài, muốn tự anh nấu cơ.”
“… Được.”
Lê Tuấn nhanh chóng đồng ý.
Trước khi đi ra ngoài, người đàn ông dường như cực kỳ lo lắng, anh lại nhắc nhở Tống Ngọc lần nữa: “Anh sẽ về ngay, em không nên đi lung tung, nghe không?”
Lê Tuấn lo rằng một lát nữa khi mình về nhà, người phụ nữ này sẽ lại biến mất.
Nếu cô cứ biến mất như vậy, anh thật sự không biết phải tìm cô ở đâu cả.
Tống Ngọc trừng mắt nhìn anh một lát, sau đó không kiên nhẫn khoát tay nói: “Biết rồi biết rồi, anh phiền quá đấy… mau đi nhanh lên.”
Nghe được câu này, lúc này Lê Tuấn mới hài lòng ra khỏi nhà.
Tống Ngọc nhìn bóng lưng người đàn ông kia, vẻ không kiên nhẫn trên mặt lập tức mất hết, khóe miệng không nhịn được nhếch lên… một cái.
Chẳng qua là Lê Tuấn đã đánh giá bản thân quá cao rồi.
Mấy món ăn ban nãy mà Tống Ngọc nói, nguyên liệu nấu ăn có thể dễ dàng mua được trong chợ, nhưng gia vị nước sốt lại cực kỳ khó mua. Không chỉ không có bán ở trung tâm thương mại, có lẽ cả đất nước Thụy Sĩ này cũng không có.