Lúc này, Nguyễn Khánh Linh nhìn thấy một người phụ nữ ngồi chính giữa bên trái. Cô ta mặc váy bao mông ngắn màu đen, cổ chữ V khoét cực sâu hoàn toàn khác với mọi người ở đây. Mái tóc dài xoăn sóng màu nâu được xõa tung ra, gương mặt tinh xảo trang điểm kỹ càng, các bộ phận trên gương mặt cực kỳ xuất sắc, đẹp một cách rực rỡ, quyến rũ nồng nàn.
Cô ta không hề để ý mà chỉ nghịch móng tay màu đỏ tươi của mình, gương mặt luôn cao ngạo trước sau như một, dường như đang chướng mắt với tất cả mọi người.
Khi nhìn thấy người phụ nữ này, Nguyễn Khánh Linh chỉ cảm thấy cô ta thật quen mắt. Cô lập tức nhớ ra, người phụ nữ này là một nữ minh tinh tên là Lisa, không được coi là sao nữ nổi nhất nhưng cũng có độ hot và nhân khí không tệ.
Thế nhưng sao nữ này lại đi theo con đường nổi tiếng bằng tai tiếng. Ban đầu cô ta nổi lên là bằng việc buộc chặt với một nam minh tinh khác, truyền ra đủ loại scandals để nổi tiếng, không có kỹ thuật diễn xuất, cũng chẳng có tác phẩm nổi bật nốt.
Gần hai năm nay cô ta càng ngày càng quá mức, còn truyền ra scandals tình một đêm với đạo diễn đã có vợ, danh tiếng của cô ta ở trên mạng rất xấu.
Tuy rằng nổi tiếng thật, nhưng loại diễn viên có danh tiếng xấu như vậy mà bọn họ vẫn hợp tác được sao? Đây đúng là một sai lầm cấp thấp đến nỗi không thể thấp hơn được nữa.
Thế nhưng cùng lúc đó, Nguyễn Khánh Linh lại cảm thấy kỳ quái. Tại sao đến cô còn nhìn ra được loại sai lầm này, mà ở đây có nhiều người chuyên nghiệp như vậy lại không nhận ra điều này cơ chứ?
Lúc này, Nguyễn Khánh Linh bỗng chuyển tầm mắt sang người đàn ông trung niên đang ngồi bên cạnh Lisa.
Trước mặt ông ta có đặt một tấm biển chức vụ, là quản lý thị trường. Ông ta cũng chính là người phụ trách người phát ngôn của công ty.
Chỉ thấy người đàn ông này đầu tóc thưa thớt, hói trên đỉnh đầu, chỉ có một vòng tóc bao xung quanh đầu, là một người đàn ông vừa béo vừa xấu. Dáng người ông ta mập mạp đầy dầu mỡ, chủ yếu là đôi mắt tam giác nhỏ xíu kia còn đang tỏa ra sự háo sắc.
Nguyễn Khánh Linh vừa nhìn thấy người đàn ông này đã cảm thấy chán ghét.
Quả nhiên, khi Vân Nhã Phương vừa đưa tài liệu cho quản lý thị trường kia, đôi mắt tam giác nhỏ xíu kia của ông ta cứ háo sắc nhìn chằm chằm vào mông người ta, không cần nghĩ cũng biết suy nghĩ trong mắt ông ta là gì.
Nguyễn Khánh Linh lập tức nghĩ thông suốt vì sao lão quản lý thị trường này lại lựa chọn Lisa làm người phát ngôn, còn không đổi suốt bao nhiêu năm như vậy.
Cô thầm đánh giá trong lòng.
Chờ đến khi Vân Nhã Phương đã phát hết tài liệu cho mọi người xong, Tưởng Vinh Hoa đứng lên, mở miệng nói một lần nữa: “Mọi người đã nghe rõ hết nhiệm vụ trong cuộc họp ngày hôm nay rồi chứ? Nếu không ai còn thắc mắc thì chúng ta tan họp.”
“Chờ một chút, tôi có vấn đề thắc mắc.”
Khi mọi người ở đây đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc, bỗng nhiên có một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên trong phòng họp.
Tuy giọng nói không lớn, nhưng lại đủ để mọi người ở đây đều nghe thấy.
Bọn họ ngẩn ra, không khỏi đưa mắt nhìn về phía người phụ nữ đang ngồi trên ghế chủ tọa vẫn luôn im lặng suốt cuộc họp kia.
Tưởng Vinh Hoa không ngờ Nguyễn Khánh Linh sẽ mở miệng ngay lúc này. Cô vốn dĩ vẫn im lặng không lên tiếng, ông ta cũng suýt thì quên mất sự tồn tại của cô, không ngờ bây giờ cô lại đột nhiên lên tiếng.