Đám đàn ông kia rối rít đi tới, trên mặt mang theo nụ cười cung kính, lịch sự và lễ độ, hoan nghênh Phạm Nhật Minh cùng với Nguyễn Khánh Linh.
Nói thật, khi đám đàn ông kia nhìn thấy được cô vợ xinh đẹp mà Giám đốc Phạm Nhật Minh đội trời đạp đất trăm cưng nghìn chiều, nội tâm của tất cả những người có mặt ở đây đều âm thầm thán phục.
Trước đó bọn họ còn suy đoán rằng, mợ chủ nhà họ Phạm chắc hẳn sẽ là kiểu phụ nữ mà người ta vẫn hay gọi là tiểu thư lá ngọc cành vàng, có gia giáo lễ độ, có tri thức, hiểu biết lễ nghĩa mỹ điển hình trong truyền thuyết, chỉ có điều là bây giờ, sau khi nhìn thấy được người thật rồi, bọn họ mới giật mình, rốt cuộc thì cô gái nhỏ này có vóc dáng cũng không cao, nhỏ nhắn xinh đẹp, đường nét của gương mặt, gò má đều trong suốt, phá lệ rung động lòng người.
Ánh mắt trong sáng, lấp lánh như ánh mắt của một chú nai con, tất cả trên dưới cả người đều là vẻ đẹp sinh động có đôi phần giảo hoạt, nhưng sự giảo hoạt đó lại không hề có tính xâm lược, là nét đẹp khiến cho người ta thoải mái.
Khó trách khó trách… Nếu như trong nhà của bọn họ cũng có được một cô vợ nhỏ xinh đẹp như vậy, khẳng định cũng sẽ hận không thể cưng chiều cô vợ nhỏ đến vô pháp vô thiên, khiến cho cô vợ bé nhỏ không thể rời bỏ mình được mới thôi.
Phạm Nhật Minh giới thiệu Nguyễn Khánh Linh cho bọn họ, cô cũng rất có lễ phép chào hỏi với bọn họ, tất cả mỗi một hành vi, động tác của đều là thái độ của một cô con gái ngây thơ trong gia đình có giáo dưỡng.
Nhìn một đám đàn ông kia đều đang không che giấu mà nhìn chằm chằm vào người phụ nữ của chính mình, nhiệt độ ở xung quanh thân thể của Phạm Nhật Minh nháy mắt lạnh xuống, anh thản nhiên dắt lấy tay của Nguyễn Khánh Linh, dẫn đầu đi ở phía trước, dẫn cô ngồi lên chiếc xe đến đón đã được chuẩn bị trước.
Một hàng xe sang tạo thành đội ngũ ầm ầm vùn vụt lao đi, tiến về nơi tổ chức triển lãm khoa học kỹ thuật.
Thời điểm đi đến được nơi tổ chức triển lãm, coi như là Phạm Nhật Minh muốn đưa Nguyễn Khánh Linh đi thăm thú xung quanh, nhưng anh đang bị chuyện công việc quấn thân, nếu như anh dẫn theo cô bên người, ngược lại sẽ khiến cho Nguyễn Khánh Linh cảm thấy rất không thú vị.
Vì vậy, Phạm Nhật Minh mới để cho Nguyễn Khánh Linh tự mình đi dạo quanh buổi triển lãm, còn anh thì đi nói chuyện công việc.
Bởi vì buổi triển lãm này là do Công ty ở phía bên này của Phạm Nhật Minh làm chủ, cho nên bên trong hay bên ngoài cũng đều là người của Phạm Nhật Minh, anh cũng tương đối yên tâm, cho nên anh không phải người đi theo Nguyễn Khánh Linh, cũng lo lắng rằng cô sẽ cảm thấy không được tự nhiên.
Ngay tại thời điểm Nguyễn Khánh Linh đang ngắm nhìn một mô hình máy móc một cách vô cùng thích thú thì ở bên cạnh đột nhiên lại nhô ra giọng nói của một người đàn ông, âm thanh quen thuộc khiến cho cả tinh thần và trái tim của cô cùng run lên.
“Cô Khánh Linh, trùng hợp như vậy?”
Nghe thấy giọng nói này, sắc mặt của Nguyễn Khánh Linh lập tức biến đổi, ngay cả việc quay đầu lại nhìn để xác nhận mà cô cũng không làm, vừa nghiêng người sang hướng khác đã lập tức muốn chạy trốn, nhưng mà rất nhanh, cánh tay của cô đã bị người ta túm lấy.
Người đàn ông dùng rất nhiều sức lực, nhưng mà trên mặt của anh ta lại vẫn duy trì một nụ cười lịch sự và nho nhã.
“Cô Khánh Linh, thấy người quen mà không chào hỏi, là một hành động rất không lễ phép đấy.”
Nguyễn Khánh Linh bị buộc phải dừng lại, cô cố gắng hết sức để khiến cho mình tỉnh táo lại, dẫu sao thì nơi này cũng là nơi công chúng, hơn nữa Phạm Nhật Minh cũng ở đây, anh ta sẽ không dám tùy tiện ra tay như vậy đâu…