Ðây là lần đầu tiên hai người họ hôn nhau, nhưng không phải do có chuyện ngoài ý muốn gì hết, cả hai đều trong trạng thái vô cùng tỉnh táo.
Lúc đầu Lăng Huyền vô cùng bối rối, nhưng ngay sau đó, cô ấy liền đỏ mặt và bắt đầu vùng vẫy tuyệt vọng, cố gắng đẩy người đàn ông phía trước ra, nhưng sức của cô ấy không thể chống lại được sự mạnh mẽ của Trần Hữu Nghị.
Hơn nữa, sự phản kháng của cô ấy dường như làm cho hành động của người đàn ông kia trở nên mãnh liệt hơn.
Lăng Huyền vừa tức giận vừa xấu hổ, cô ấy há miệng cắn môi Trần Hữu Nghị, cho đến khi máu tươi tràn đầy khoang miệng bọn họ.
Trần Hữu Nghị không ngờ rằng, Lăng Huyền lại dám cắn anh ta.
Anh ta buông lỏng người phụ nữ trong lòng ra một chút, nhưng anh ta không ngờ rằng, giây tiếp theo, người phụ nữ ấy lại mạnh mẽ giáng một cái tát lên gương mặt anh ta.
Rõ ràng, Lăng Huyền đã dồn hết tấ cả sức lực mà mình có vào cái tát ấy.
Trần Hữu Nghị đã lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên anh ta bị phụ nữ tát, nhưng anh ta cố gắng kiềm chế lửa giận trong lòng, ánh mắt anh trở nên vô cùng âm u, khiến Lăng Huyền bất giác cảm thấy vô cùng lúng túng.
Tuy nhiên, cô ấy cố gắng giữ vẻ mặt bình thản, dùng ngữ khí lạnh lẽo nhất có thể, nói với anh ta: “Tôi sắp kết hôn rồi. Nếu anh còn tiếp tục hành động như vậy, tôi sẽ kiện anh tội quấy rối.”
Nghe vậy, Trần Hữu Nghị xin lỗi cô: “Vừa rồi, tôi quá bốc đồng.”
“Tôi xin lỗi.”
Tất nhiên Trần Hữu Nghị đã nói lời xin lỗi thì Lăng Huyền cũng không thể tiếp tục bát bẻ anh ta được nữa, cô ấy không nói rằng sẽ tha thứ cho anh ta, nhưng sắc mặt cũng không còn khó coi như lúc nãy nữa.
Lăng Huyền đẩy Trần Hữu Nghị đang ở trước mặt mình nói: “Anh tránh ra, tôi muốn đi ra ngoài.”
Tuy nhiên, người đàn ông vẫn không nhúc nhích, đôi mắt sâu thẳm của anh ta nhìn người phụ nữ thấp hơn mình một chút, trong lòng vẫn còn một chút hi vọng, lên tiếng hỏi: “Lăng Huyền, thực ra cô rất thích tôi, đúng không?”
Lời nói của người đàn ông khiến Lăng Huyền sững sờ trong chốc lát, nhịp tim cô cũng nhanh lên một chút.
Nhưng ngay sau đó, lý trí đã đánh bại cô ấy, khiến trở lại thực tế.
Lăng Huyền cau mày, lạnh lùng phủ nhận: “Trần Hữu Nghị, anh đừng có tự mình đa tình, tôi chưa từng thích anh.”
Tuy nhiên, Trần Hữu Nghị không tin những gì cô ấy nói, anh ta nói: “Cô đang nói dối”.
“Tôi không có nói dối.”
Lăng Huyền nhìn thẳng vào ánh mắt của người đàn ông, mặc dù đôi mắt ấy khiến cô ấy có chút run sợ, nhưng cô ấy vẫn giả vờ bình tĩnh và điềm đạm.
“Lăng Huyền, cô đừng nói dối tôi nữa, Khánh Linh đã nói tất cả mọi chuyện cho tôi rồi. Cô quyết định cưới Thẩm Lăng không phải là vì cô thích anh ta, mà là vì mẹ của anh ta.”
“Không đúng. Tôi thích Thẩm Lăng. Từ trước đến nay tôi chỉ thích anh ấy thôi.”
Lăng Huyền thấy giọng điệu của Trần Hữu Nghị vô cùng cứng rắn, nên cô ấy cũng tăng âm lượng của mình lên, nhưng giây tiếp theo, lời nói của anh ta khiến toàn thân cô chấn động.
“À! Em có thể nói thích anh ta một cách dễ dàng như vậy sao? Nếu cô có bản lĩnh thì nói thích tôi đi.”
“Trần Hữu Nghị, anh ép người quá đáng.”