Lúc này giai nhân trong ngực, Phạm Nhật Minh vẫn thanh tâm quả dục mấy ngày, không khỏi có chút sớm nắng chiều mưa.
“Khánh Linh.”
Người đàn ông đột nhiên gọi cô một tiếng.
“Hử?”
Nguyễn Khánh Linh ngẩng đầu lên từ trong ngực anh, bởi vì nghi hoặc, đôi mắt hơi mở lớn trong suốt sáng bóng, cực kỳ quyến rũ.
Bàn tay Phạm Nhật Minh nắm khuôn mặt nhỏ xinh của cô, kìm lòng không đặng hôn xuống.
Mới bắt đầu Nguyễn Khánh Linh do bất ngờ không kịp đề phòng, đến phía sau dần dần mềm ở trong ngực của anh, phát ra tiếng thở dốc nhỏ, mà cái này không khác gì càng trêu chọc dục vọng của người đàn ông.
“Ba tháng rồi à?”
Đôi mắt người đàn ông tối xuống, dưới thân cũng nổi lên phản ứng, giọng nói gợi cảm mê người.
Nguyễn Khánh Linh cảm giác được dục vọng của anh, mặc dù lúc này cô thân thể cũng mềm nhũn đến rối tinh rối mù, thế nhưng hoàn cảnh xung quanh làm cho cô giữ vững vài phần thanh tỉnh.
Cô lắc đầu: “Không có… Còn kém hai ngày… Hơn nữa đây đang là bên ngoài.”
Phạm Nhật Minh bất mãn cắn một cái ở trên vai cô gái, tuy rằng động tác của anh cũng không nặng, thế nhưng đủ để cho cả người Nguyễn Khánh Linh run rẩy.
Một tia lý trí còn lại nói cho cô biết, tiếp tục như vậy nữa, sớm muộn sẽ xảy ra chuyện.
Nguyễn Khánh Linh muốn từ từ trên thân người đàn ông đứng lên, khuôn mặt nhỏ xinh của cô đỏ bừng, hai tay đặt ở trên vai người đàn ông, nhẹ thở gấp, dụ dỗ nói: “Anh nhịn hai ngày nữa có được hay không?”
Phạm Nhật Minh nhìn cô thật sâu, hai mắt đều có thể toát ra lửa, anh đè nén, cắn răng nói: “Còn nhịn nữa là ra bệnh thật đó.”
Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh chỉ cảm thấy thật khó xử.
Trước đó cô còn lo lắng Phạm Nhật Minh sẽ bởi vì nghẹn lâu mà bị bệnh, buổi tối mấy ngày hôm trước cô còn muốn giúp anh, thế nhưng chính anh lại từ chối, còn nói không có việc gì.
Kết quả hôm nay lại đang ở bên ngoài, anh lại nói với cô sẽ bị bệnh.
Thật ra nếu như ở nhà thì, Nguyễn Khánh Linh cũng chiều theo anh đi, thế nhưng bây giờ ở bên ngoài nha, rốt cuộc da mặt cô mỏng, làm thế nào trong lòng cũng không qua được.
Ngay vào lúc cô khổ sở, đột nhiên điện thoại di động trong túi xách rung lên, bởi vì túi cô để lên bàn, hơn nữa hiện tại ở khu ghế cực kỳ yên tĩnh, cho nên điện thoại di động kêu cực kỳ rõ ràng.
Nguyễn Khánh Linh thở dài một hơi, cho dù bây giờ là ai gọi điện thoại qua đây, cô cũng phải cảm tạ đối phương!
Tốt xấu gì cũng để cho cô có thể tạm thời thoát khỏi tình cảnh xấu hổ cùng khổ sở ở chỗ này.
Vào lúc Nguyễn Khánh Linh nghe điện thoại, Phạm Nhật Minh đang hít sâu, loại chuyện này anh đã tập mãi thành thói quen rồi…
Dù sao, từ sau khi cô mang thai, anh đã không nhớ rõ mình có bao nhiêu lần bị cô khơi mào dục hỏa, rốt cuộc đã định trước chỉ có thể tự mình ép nó lui đi.
Điện thoại là Lăng Huyền gọi tới.
Cô và Trần Hữu Nghị cũng muốn dự buồi tiệc từ thiện lần này, trong chốc lát đã đến, Lăng Huyền bảo Nguyễn Khánh Linh đi ra ngoài cửa đón.
Nguyễn Khánh Linh nghe nói như thế, quả thực là thở dài một hơi, cảm tạ lúc này Lăng Huyền điện thoại tới cho cô, cảm tạ cô ấy để cho cô có cớ có thể bứt ra rời đi.