Mục lục
Chồng tôi là tổng tài phúc hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 932


Hai con ngươi của Phạm Nhật Minh nhắm lại, giọng nói âm trầm đến đòi mạng.


“Nguyễn Khánh Linh, nếu em dám nói về anh ta nửa chữ nữa, anh sẽ phế anh ta.”


Nói xong câu hung ác này, người đàn ông đã mở cửa xe rời khỏi.


“Phanh.” Tiếng cửa đóng lại chấn động lỗ tai Nguyễn Khánh Linh khiến cô run rẩy.


Cô lập tức có hơi mơ hồ, giống như từ khi bọn họ quen biết đến nay, Phạm Nhật Minh chưa từng hung dữ với cô như vậy, nhưng anh vừa rồi thế mà hung dữ như vậy…


Trong lúc nhất thời, khóe mắt Nguyễn Khánh Linh có hơi ửng đỏ.


Lúc này cô còn rất hối hận, lời nói vừa rồi của mình hình như có hơi quá đáng một chút, nhưng đàn ông đối xử với cô… cũng không cần hung dữ như vậy chứ? Có lời gì không thể nói rõ sao…


Đột nhiên, một câu trước đó Lăng Huyền từng nói nháy mắt xuất hiện trong đầu cô.


Đàn ông đều giống nhau, tới tay rồi thì không trân trọng như trước kia nữa.


Trước kia, Nguyễn Khánh Linh không để trong lòng, cũng không nghĩ Phạm Nhật Minh sẽ như thế, nhưng hôm nay, hành vi của anh thực sự khiến trong lòng cô rất khó chịu, giống như có thứ gì đó mắc nghẹn.


Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, thì ra đã trở về trang viên.


Nguyễn Khánh Linh ngồi một lát rồi cũng xuống xe.


Trang viên này rất lớn, cho dù lúc cúng bái cô ngốc nán lại đây, nhưng đến đêm cũng vẫn không nhận ra đường, trước kia cũng có Phạm Nhật Minh ở đây, cho dù buổi tối hai người đi dạo, người đàn ông sẽ đưa cô theo, sẽ không để cô lạc đường.


Nhưng bây giờ anh cứ để cô lại như vậy rồi đi trước…


Nguyễn Khánh Linh nhìn đường mòn đen sì phía trước, cúi mũi lập tức cay cay.


“Đứng đực ra đó làm gì?”


Đột nhiên giọng nói của người đàn ông từ sau lưng cô truyền tới.


Nguyễn Khánh Linh vô ý thức quay đầu lại, chạy đến bên cạnh anh, những uất ức bất mãn vừa rồi trong lòng kia lúc này bởi vì có người đàn ông xuất hiện mà biến mất hết sạch sẽ.


Anh không đi.


“Em còn tưởng rằng anh đi rồi..”


Nguyễn Khánh Linh đứng bên cạnh người đàn ông, ngửa đầu nhìn cằm của anh.


Giọng nói cô có hơi khàn khàn, giống như có thứ gì mắc nghẹn trong cổ họng, Phạm Nhật Minh nhờ ánh đèn đêm mờ nhạt nhìn thấy nước mắt vươn trên khóe mi người phụ nữ, nháy mắt vẻ nghiêm túc trên mặt anh không còn, thay vào đó là sự bất đắc dĩ.


Trên thế giới này, cho tới bây giờ cũng chỉ có nước mắt của Nguyễn Khánh Linh mới có thể khiến anh nháy mắt mềm lòng.


Anh mở áo khoác ra, kéo người phụ nữ vào lòng, nhéo chóp mũi đỏ rực của cô nói: “Quỷ nhỏ thích khóc nhè.”


Nghe giọng điệu người đàn ông vẫn cưng chiều như trước, nháy mắt cõi lòng Nguyễn Khánh Linh không buồn phiền nữa, không chỉ có trên người được sưởi ấm, ngay cả đáy lòng cũng bắt đầu nóng lên.


“Em không khóc.”


Nguyễn Khánh Linh nhỏ giọng phản bác.


Sau đó cô bị Phạm Nhật Minh nhéo mặt, người đàn ông cúi đầu, khóe mắt sâu xa, vẻ mặt đầy chân thành, cũng rất dịu dàng, thậm chí khiến gương mặt Nguyễn Khánh Linh bắt đầu từ từ đỏ lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK