Mục lục
Chồng tôi là tổng tài phúc hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1357


Sau khi thoa thuốc xong, Phạm Nhật Minh thả váy của cô xuống, lại vươn tay ôm cô vào ngực, anh để cô ngồi trên đùi mình, không biết là cọ xát vào quần của anh hay là thứ gì, anh thấy mày của Nguyễn Khánh Linh khẽ cau lại, giữa hai hàng lông mày hình như hiện lên vẻ khó chịu.


Phạm Nhật Minh lại vội vàng đặt cô lên giường lần nữa.


“Không thoải mái ở đâu à?”


Nguyễn Khánh Linh theo bản năng mà che mông của mình lại, nói: “Đau ở đây.”


Đã sớm biết là cô không biết cưỡi ngựa, trực tiếp dắt ngựa đi không tốt hay sao? Sao lại còn cậy mạnh mà cưỡi ngựa cơ chứ? Hiện giờ khiến toàn thân đều đau nhức hết cả rồi…


Ban đầu cũng không đau lắm, nhưng ai biết được hiện giờ lại bất ngờ đau đến mức này.


Thấy thế, Phạm Nhật Minh cũng không nhiều lời trực tiếp thuận tay kéo cô qua, ngay lập tức lật người cô lại, sau đó… Vậy mà lại bắt đầu mát xa mông của cô…


Hai má của Nguyễn Khánh Linh lại lần nữa ửng đỏ.


Từng phút từng giây, Nguyễn Khánh Linh đều cảm thấy vô cùng ngại ngùng.


Dù thế nào đi chăng nữa, cô cảm thấy tư thế này, vừa mất mặt… lại vừa xấu hổ.


Nhưng không thể phủ nhận kỹ thuật xoa bóp của Phạm Nhật Minh thật sự rất tốt, sau khi xoa bóp một lúc, mông cô đã không còn đau nhức nữa.


Nguyễn Khánh Linh vội vàng cản Phạm Nhật Minh lại, nói: “Được rồi được rồi, mông em không còn đau nữa rồi.”


Người đàn ông không thèm để ý, tiếp tục xoa bóp, mười phút sau mới mở miệng nói: “Thực sự không còn đau nữa sao?”


Nguyễn Khánh Linh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của người đàn ông, rồi nghĩ đến câu hỏi anh đang đặt ra cho mình, cảm thấy có chút gì đó rất buồn cười.


Không ngờ có một ngày anh lại phải xoa mông cho cô…


Nhưng dù buồn cười nhưng Nguyễn Khánh Linh vẫn nghiêm túc gật đầu nói: “Ừ, thật sự không đau nữa.”


Lúc này Phạm Nhật Minh mới xuống giường cùng cô.


Lần này, anh đổi tư thế ôm cô vào lòng.


Nguyễn Khánh Linh nằm trong vòng tay của Phạm Nhật Minh, bây giờ cô cảm thấy rất thoải mái, dù sao trận đấu với Lãnh Nhược Giai cũng đã kết thúc, hơn nữa cô đã giành được chiến thắng.


Thành thật mà nói, trước trận đấu cô đã vô cùng lo lắng, dù sao thì cô cũng phải thi đấu với cô ta trước mắt khán giả cả nước.


Bây giờ thắng rồi, cô cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, dù chân bị bầm tím nhưng cũng không thành vấn đề, hai ngày nữa sẽ ổn cả thôi.


Phạm Nhật Minh nhìn người phụ nữ đang nằm trong lòng mình tâm trạng đang rất tốt, lông mày cũng không cau lại nữa, tâm trạng cũng tốt lên rất nhiều.


Đột nhiên, anh nhớ tới một cuộc điện thoại sáng nay, hỏi: “Hai ngày trước, khi em đi đến buổi triển lãm, em đã liên lạc với người phụ trách ở đó sao?”


“Hả? Làm sao anh biết?”


Nguyễn Khánh Linh không còn để ý lắm đến chuyện đó nữa, nhưng cô vẫn cảm thấy có hơi kỳ lạ, sao Phạm Nhật Minh lại biết được.


Lúc này, người đàn ông nói: “Người phụ trách đó có quen biết với anh, cũng biết rõ em là ai nên đã gọi điện cho anh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK