“Anh nhìn đi, tôi không hề lừa anh nhé.”
Lâm Đỗ Nhã nói.
Thấy thế Trung Huy không từ chối nữa, dù sao anh ấy cũng không nỡ, thầm nghĩ nếu như chân bị thương rồi sao ban nãy còn đi dạo sân trường gì chứ.
Về sớm một chút nghỉ ngơi là được rồi.
Trung Huy khom lưng ôm ngang cô gái đi vào biệt thự.
Anh ấy đặt Lâm Đỗ Nhã lên ghế sofa, đặt chân cô ấy lên bàn trà, hỏi: “Hòm y tế ở nhà cô ở đâu?”
Lâm Đỗ Nhã nói, sau đó thấy người đàn ông đứng dậy đi lấy hòm y tế.
Lâm Đỗ Nhã nhìn bóng dáng của Trung Huy, thầm cười trộm.
Biết là anh ấy quan tâm mình nhưng mà vẫn luôn không chịu thừa nhận, đồ con vịt chết mạnh miệng.
Trung Huy nhanh chóng cầm hòm thuốc ra, ngồi xổm xuống trước mặt cô gái, cầm lấy cổ chân của cô đặt lên đùi mình.
Anh ấy chỉ tập trung bôi thuốc cho Lâm Đỗ Nhã, cũng không nhận ra gương mặt của cô gái dần ửng đỏ.
Từ góc độ của Lâm Đỗ Nhã có thể thấy được gò má lạnh lùng nghiêm nghị của người đàn ông, không hề lạnh lùng như bình thường, trái lại còn có vẻ dịu dàng.
Cũng không biết có phải là ảo giác của Lâm Đỗ Nhã không, cô ta luôn có cảm giác Trung Huy bây giờ và Trung Huy lúc mới quen hình như đã thay đổi rất nhiều. Lúc nói chuyện với mình hình như cũng nhỏ nhẹ hơn, không hề không có độ ấm như trước đây.
Lúc Lâm Đỗ Nhã vẫn đang ngẩn ra nhìn anh ấy, Trung Huy đã băng xong cho cô, anh ấy lại đặt chân cô ta lên bàn trà.
Trung Huy ngẩng đầu một cái đã đối diện với đôi mắt đen bóng của Lâm Đỗ Nhã.
Trái tim anh như bị thắt lại.
Trung Huy rất nhanh đã dời tầm mắt đi chỗ khác, mất tự nhiên cất đồ vào hòm thuốc, mất một lúc lâu mới đóng nắp hòm thuốc lại.
Sau đó người đàn ông đứng lên giả vờ bình tĩnh nói: “Tôi đi cất hòm thuốc.”
Lâm Đỗ Nhã buồn cười, sự ngại ngùng ban nãy cũng nhanh chóng tan thành mây khói.
Không chỉ vậy, trong đầu cô cũng có một suy nghĩ, hóa ra trêu đùa Trung Huy lại thú vị như vậy, chỉ cần yên lặng nhìn anh là được rồi…
Hay là lát nữa cô thử lại xem sao?
Trong lòng Lâm Đỗ Nhã thầm suy tính, đợi Trung Huy quay lại.
Nhưng mà người đàn ông vẫn chưa quay lại thì điện thoại di động của cô ấy lại vang lên.
Lâm Đỗ Nhã mở tin nhắn ra xem, là tin nhắn thoại của Lâm Minh Sâm, cô ấy mở ra nghe.
Ý là hỏi vết thương ở chân của cô ấy như thế nào rồi, nhắc nhở cô ta nếu dùng đá chườm sẽ dễ chịu hơn.
Nói chung là quan tâm cô ấy.
Lâm Đỗ Nhã cười cười, nghĩ đến cậu bé như em trai kia, không ngờ còn rất tỉ mỉ.
Nhưng mà trừ điều này ra thì Lâm Đỗ Nhã cũng không nghĩ nhiều, cô ấy cũng trả lời lại Lâm Minh Sâm.
Đúng lúc này Trung Huy vừa quay lại, anh ấy nghe thấy tin nhắn thoại mà Lâm Minh Sâm gửi cho Lâm Đỗ Nhã, còn cả hình ảnh cô gái cầm điện thoại di động, gương mặt tươi cười trả lời lại tin nhắn.