Rất nhanh Trần Hữu Nghị đã kéo Lăng Huyền đi ra và thản nhiên đẩy cánh cửa của một phòng học trống, sau khi kéo cô vào anh ta liền đột nhiên đẩy cả người cô dựa vào cửa, dựa rất gần vào cô và hơi thở của họ quyện vào nhau ngay lập tức rất mơ hồ.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà lúc này trong đầu Lăng Huyền liền nghĩ về đêm hôm qua của hai người, một đêm thật điên rồ…
Tai cô từ từ đỏ lên.
Lúc này gương mặt người đàn ông vẫn đầy tối tăm và anh ta mỉm cười khi thấy phản ứng của cô.
Anh cố tình đến gần cô hơn rồi cúi đầu xuống và hôn nhẹ lên chiếc cổ trắng ngần của cô.
Cảm giác ngứa ran từ cổ truyền đến tận đáy lòng, trong phút chốc Lăng Huyền cảm thấy chân mình yếu dần đi.
“Đã nhớ ra chưa? Mối quan hệ của chúng ta là gì?”
Trần Hữu Nghị nhếch mép và cố ý hỏi.
“… Anh mau buông tôi ra.”
Cổ Lăng Huyền bị anh ta hôn cũng đã đỏ lên.
Mặc dù bây giờ là buổi trưa nhưng không biết bao giờ học sinh mới từ bên ngoài vào nếu chúng nhìn thấy cảnh này… thì liệu sau này cô còn có thể dạy ở trường này tiếp không đây?
Không tôn trọng giáo viên, nói đúng ra thì là cô ấy…
Cô ấy cố gắng đẩy Trần Hữu Nghị ra, giữa lông mày và mắt của cô gái hiện lên một chút lo lắng.
Nhưng phản ứng của Trần Hữu Nghị hoàn toàn khác với cô thậm chí anh ta còn bị phản ứng của cô làm cho vui mừng.
“Em hôn tôi một cái thì tôi sẽ buông em ra.”
“…”
Lăng Huyền rất ghét người đàn ông vô lại này nhưng lại không thể đẩy anh ta ra nên chỉ có thể nhìn chằm chằm vào anh ta.
Lúc này Trần Hữu Nghị nhìn ra ngoài cửa sổ và mỉm cười nói: “Có học sinh đang đến đây kìa.”
Cái gì cơ?
Lăng Huyền cũng nhìn ra ngoài cửa sổ và quả nhiên có tốp năm tốp ba học sinh đang đi về phía phòng học.
Cô ấy trở nên rất vội vàng, liền vỗ ngực Trần Hữu Nghị và tức giận nói: “Anh mau buông tôi ra…”
Nhưng người đàn ông không có ý muốn buông tay thậm chí anh ta còn chủ động cúi nửa mặt về phía cô.
“Điều kiện cũ.”
Lúc này Lăng Huyền chỉ muốn tát vào gương mặt tuấn tú này của anh ta nhưng không thể và những tiếng ồn ào ở bên ngoài ngày càng lớn.
Cô không còn cách nào khác nên chỉ đành nhón gót chân lên và hôn vào má của anh ta.
Cô khó chịu nói: “Đã được chưa?”
“Ừm.”
Trần Hữu Nghị nhìn bộ dạng của cô giống như một đứa con dâu nhỏ bị oan ức nhưng lại không dám lên tiếng, anh ta đáp lại một tiếng rồi buông cô ra.
Lúc anh ta vừa buông tay ra thì các học sinh cũng đẩy cửa ra để đi vào.
Có điều những học sinh đó không biết rằng bên trong chỉ có hai người và cũng không để ý đến điều đó, chỉ vì cái vẻ ngoài xuất chúng của Trần Hữu Nghị nến chúng nhìn thêm vài lần rồi ngồi vào chỗ.