Lãnh Nhược Giai ở bên đó vẫn còn cố tình nói ra những lời này để cho Monica nghe và cũng không hề để ý vẻ mặt của anh cả nhà mình đang càng ngày càng trở nên tệ hơn.
Cuối cùng Lãnh Hàn Vũ không nhịn được nữa mà ném cô ta ra ngoài, sau đó siết chặt nắm đấm và nói: “Em câm miệng lại cho anh.”
“Anh à…”
Lãnh Nhược Giai không phục, cô ta còn định nói thêm gì đó nữa nhưng lại bị chặn lại bởi hai từ “ra ngoài!” của Lãnh Hàn Vũ.
“…”
Khoé mắt Lãnh Nhược Giai hiện lên vẻ vô cùng tổn thương, nhưng Lãnh Hàn Vũ còn chưa nhìn thấu thì đã thấy người phụ nữ này tức giận mà quay người rời đi. Khi đóng cửa, cô ta còn cố tình phát ra tiếng đóng cửa lớn.
Lãnh Hàn Vũ nhìn bóng lưng của cô ta, anh ta cũng vô cùng tức giận, đến ngực lồng ngực cũng phập phồng lên xuống.
Ngoài sự tức giận, anh ta cũng có cảm giác tự chế giễu không nói lên lời.
Thật ra Lãnh Nhược Giai là em gái của mình, vì vậy cô ta nói như vậy có lẽ không hề sai chút nào, anh ta còn hy vọng điều gì nói ra từ miệng của của cô ta?
Sau khi Lãnh Nhược Giai rời đi, Lãnh Hàn Vũ đẩy Monica ra, vẻ mặt cũng không còn thân thiết trước khi bảo vệ cô ta nữa. Dường như có thứ gì đó đang đẩy anh ta khỏi đến gần cô ta.
Monica còn tưởng anh ta tức giận vì chuyện của Lãnh Nhược Giai vừa nãy, vì vậy muốn đến an ủi anh ta.
Cô ta nói: “Lãnh Hàn Vũ, anh đừng tức giận, em gái của anh còn trẻ tuổi chưa hiểu chuyện. Anh nói đôi ba câu là con bé sẽ nghe lời thôi, cần gì phải vì chút chuyện nhỏ mà tức giận ảnh hưởng đến sức khoẻ của mình.”
Nhưng Lãnh Hàn Vũ không hề để ý đến cô ta, ngoại trừ Lãnh Nhược Giai ra anh ta không hề có sự kiên nhẫn và chu toàn với người phụ nữ khác.
Nhưng Monica lại không hiểu anh ta, cô ta rất muốn để lại ấn tượng là một người hiền lành hiểu chuyện với Lãnh Hàn Vũ, vì vậy luôn dịu dàng khuyên nhủ anh ta.
Dù vậy từ đầu đến cuối người ta không hề để ý đến cô ta, con mắt tối sầm lại không biết đang nghĩ cái gì, nhưng hàng lông mày lại hơi nhướng lên trông vô cùng bực bội.
Trên thực tế Lãnh Hàn Vũ thấy người phụ nữ này phiền lắm rồi.
Anh không ngờ mình không nói chuyện mà cô ta còn có thể nói như vậy.
Điều khiến Lãnh Hàn Vũ bất ngờ hơn nữa là Monica không chỉ nói chuyện, nói đi nói lại mà còn bật khóc, vừa nói vừa khóc: “Lãnh Hàn Vũ, đều trách em không tốt. Đáng nhẽ vừa nãy em nên nhẫn nhịn một chút, như vậy em gái anh cũng sẽ không tức giận và cũng sẽ không cãi nhau với anh như vậy. Đều là lỗi của em…”
Lãnh Hàn Vũ miễn cưỡng nghe cô ta khóc một lúc, nhưng cô ta càng khóc lóc càng dữ dội, khóc mãi không xong.
Sự nóng nảy trên gương mặt người đàn ông càng tăng lên, anh ta không ngồi nổi nữa mà đột nhiên đứng lên, sau đó cầm áo khoác và đi ra ngoài: “Đi thôi, tôi đưa cô về nhà.”
“Hả?”
Monica vô cùng bất ngờ, cô ta vốn muốn khơi dậy sự đau lòng của Lãnh Hàn Vũ rồi sau đó khiến cho người đàn ông này an ủi mình. Nhưng ai ngờ anh ta lại muốn đưa cô ta rời đi?
Nhìn thấy bóng lưng của Lãnh Hàn Vũ sắp biến mất, cô ta cũng không nghĩ ngợi gì nhiều nữa mà vội vội vàng vàng giẫm giày cao gót mà đi theo.
Lúc này Lãnh Hàn Vũ đi ra bên ngoài phòng, lại không khỏi nhớ đến Lãnh Nhược Giai.