Bởi vì cô biết, anh ấy thật lòng yêu cô, cho nên mới thể hiện bộ dạng này ra ngoài.
Chẳng qua, chuyện lần này của cô và Mạch Phong Trần, cô cũng không nghĩ muốn nói với Phạm Nhật Minh, quả thật cô cũng có chút tính toán.
Thứ nhất, cô cảm thấy được bản thân cũng có tình cảm với Phạm Nhật Minh, không cần vì… Vì Mạch Phong Trần mà phát sinh ra sự thay đổi nào.
Thứ hai, cô lo lắng thái độ của bản thân đối với Mạch Phong Trần, có thể khiến người đàn ông kia hiểu lầm, có thể làm ra chuyện bất lợi với anh, cho nên, cô lựa chọn giấu Phạm Nhật Minh.
Mạch Phong Trần nghe thấy câu trả lời của cô gái, ánh mắt ung dung lóe lên, anh ta tiếp tục nói: “Làm sao lại không nói?”
Chỉ là, Mạch Phong Trần thấy cô không nói chuyện, chính mình suy đoán liền nói tiếp: “Có phải lo lắng cho anh hay không?”
Anh ta đã sớm điều tra thân phận của Phạm Nhật Minh, nếu bình thường người đàn ông nào muốn trêu chọc Nguyễn Khánh Linh, anh ta có thể giết người đó dễ dàng như giết chết một con kiến vậy.
Huống hồ, đối với những gì mà anh ta hiểu biết về Nguyễn Khánh Linh, tám phần chính là nguyên nhân này.
Quả nhiên, cô gái cũng không có phủ nhận.
Cô cụp mắt xuống, cuối cùng vẫn gật gật đầu.
Phạm Nhật Minh đứng ngoài cửa, những lời nói bên trong nghe không sót một chữ, không chỉ như vậy, anh còn nhìn thấy cái cúi đầu của cô.
Anh mắt anh trong phút chốc tối sầm xuống, bàn tay ban đầu còn đặt lên thanh nắm cửa, nắm chặt vài phần, nhưng sau đó lại thu tay về.
Mà hai người trong phòng bệnh, đối với việc này hết thảy không biết.
Chỉ là, sau khi Phạm Nhật Minh rời khỏi, Nguyễn Khánh Linh lại mở miệng nói tiếp: “Nhưng mà anh cũng biết, chủ yếu là, hai chúng ta không có cái gì với nhau , em không muốn cho anh ấy hiểu lầm, không để cho anh ấy trong lòng không thoải mái, cho nên em mới không nói.”
“Nguyên nhân là như vậy.”
Mạch Phong Trần khóe miệng tươi cười, có chút đờ đẫn.
Anh ta cười rất miễn cưỡng, vừa rồi trong lòng còn tràn ngập vui vẻ, lúc này nháy mắt mất đi sự vui sướng ban đầu, nhưng anh ta lại không để cho Nguyễn Khánh Linh phát hiện ra, cuối cùng cũng chỉ khoác lên mặt bộ dáng giả tạo.
Cũng may, Nguyễn Khánh Linh vẫn không quá chú ý đến anh ta, cũng không chú ý tới khuôn mặt đang cứng ngắc của anh ta.
Phạm Nhật Minh vừa lên xe, lập tức gọi điện thoại cho Trung Huy.
“Mạch Phong Trần, ở trong nước cũng lâu rồi, cho anh ta đi.”
Âm thanh người đàn ông bình tĩnh, rồi lại mang theo mười phần sát ý.
Trung Huy chưa bao giờ nghe thấy Phạm Nhật Minh đối với người nào như thế, không thèm che đậy sát ý.
Tên Mạch Phong Trần này, anh ta rất quen thuộc, cũng biết thân phận của người kia.
Chỉ là trước khi Phạm Nhật Minh đi công tác, để cho anh ta điều tra thân phận của người thần bí kia, tuy rằng lúc đầu không có điều tra ra thân phận của anh ta, nhưng sau khi Phạm Nhật Minh tự mình tham gia điều tra, thân phận của người kia cũng từ từ nổi lên.
Người đàn ông làm cho cô chủ ngàn dặm xa xôi đuổi theo, chính là Mạch Phong Trần.
Cho nên, hiện tại tổng giám đốc Minh bị kích động, muốn cho người đàn ông kia hoàn toàn biến mất?