Xùy, thật buồn cười!
Nhưng Hà Thanh là người giỏi che giấu cảm xúc.
Cô ta gom hết lửa giận vào trong lòng, chủ động lấy lòng Tần Hướng Đông: “Tôi biết rồi, chẳng qua vừa nãy tôi hơi kích động thôi. Chúng ta cùng hội cùng thuyền, làm sao tôi rũ sạch quan hệ với anh được? Anh cũng đừng có nghĩ nhiều.”
Tần Hướng Đông nghe vậy thì cười lạnh: “Cô nói thế ngay từ đầu chẳng phải được rồi sao?”
Anh ta nói xong cũng không thèm nhịn nữa, kéo quần áo cô ta lên, không báo trước mà đâm thẳng vào người cô ta luôn.
Hà Thanh đau đến mức đưa tay cào mạnh lên lưng anh ta. Ở nơi mà Tần Hướng Đông không thấy được, cô ta để mặc cho đôi mắt mình trào lên sự phẫn nộ, nhục nhã, tối tăm, sát khí.
Một ngày nào đó, cô ta sẽ tự tay hủy diệt anh ta!
Sau khi hai người làm xong, Hà Thanh vuốt tóc, mặc từng món từng món quần áo lên người.
Quần áo trên người Tần Hướng Đông vẫn nguyên vẹn như cũ, trừ việc hơi lộn xộn ra thì không có dấu vết nào khác.
Có lẽ sự kích thích do cuộc vụng trộm ban nãy mang lại khiến anh ta hài lòng, anh ta đột nhiên ôm chầm Hà Thanh, vui vẻ khều khều cằm cô ta hỏi: “Ban nãy tôi thấy người phụ nữ kia làm đổ nước trái cây của cô hả?”
Hà Thanh đương nhiên biết “Người phụ nữ kia” trong miệng Tần Hướng Đông là ai.
Trước mặt người đàn ông này cô ta cũng chẳng cần che giấu gì cả. Cô ta gật đầu, giọng nói chứa đầy sự tức giận và không cam lòng: “Coi như số cô ta may đấy! Tôi lấy được mỗi một gói thuốc đó, giờ mất hết cả rồi.”
Tần Hướng Đông nhíu mày hỏi: “Cô chắc chắn là cô ta không cố ý ư?”
“Hừ!” Hà Thanh cười gằn: “Cô ta cực kỳ ngu ngốc, nói bừa hai câu cũng lừa gạt được cô ta rồi, chắc chắn không phải cô ta cố ý đâu.”
Tần Hướng Đông không để ý lắm, anh ta chỉ tiện miệng nhắc đến vậy thôi.
Anh ta lại nói: “Thuốc mất thì mất thôi, muốn đè cô ta chẳng phải quá dễ hay sao?”
Hà Thanh nghe thế thì âm thầm cười nhạo, nhưng không nói ra.
Phạm Nhật Minh và Nguyễn Khánh Linh gần như không bao giờ tách ra, muốn đè Nguyễn Khánh Linh ấy à, trừ khi tách được Phạm Nhật Minh ra, nhưng tách họ ra dễ thế hay sao? Huống chi bây giờ cô đang mang thai, Phạm Nhật Minh lại càng chiều chuộng cô như bảo bối dễ vỡ, sao có thể tách khỏi cô được đây? Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Nhưng mà nếu có thể mượn tay Tần Hướng Đông thì… Cô ta có thể bắn một mũi tên trúng ba con chim.
Sau đó Hà Thanh giả vờ như vô tình nói: “Tôi chỉ muốn đẩy béng cô ta xuống biển cho xong hết mọi chuyện!”
Nhưng Tần Hướng Đông không trả lời cô ta như cô ta dự đoán.
Anh ta im lặng trong chốc lát, khiến bầu không khí trong kho chứa đồ chật chội bỗng trở nên thật quái dị.
Khi trái tim Hà Thanh đang đập càng ngày càng nhanh, Tần Hướng Đông bỗng nhiên nở nụ cười hỏi ngược lại cô ta: “Tôi bảo này, cô căm ghét người phụ nữ kia đến thế không phải là vì người đàn ông của cô ta đấy chứ?”
Hà Thanh vừa nghe thấy thế thì trái tim chìm xuống, cô ta không trả lời.
Nhưng chỉ một giây sau, tiếng cười nhạo của Tần Hướng Đông đã vang lên: “Hà Thanh, cô sẽ không ngu ngốc đến mức nghĩ rằng khi người phụ nữ kia chết rồi, bạn trai cũ của cô sẽ quay lại với cô đấy chứ?”