Phạm Nhật Minh nhìn thấy cô duỗi thẳng hai tay ra, đôi mắt to tròn có chút mơ màng, đôi môi đỏ mọng như bất giác mím lại, như thể đang làm nũng vậy.
Nhìn thấy anh mềm lòng, cơ thể phản ứng nhanh hơn não, chủ động bước tới nắm lấy cổ tay của cô, định ôm cô nằm lại giường, ai biết được cả người cô đều ngồi dậy, liền trực tiếp dựa sát vào người anh.
Người phụ nữ vòng tay ôm chặt cổ anh, mơ màng tựa đầu vào vai anh. Lúc nói chuyện cô chạm môi vào nơi cổ anh, ấm áp, nóng bỏng nói: “Phạm Nhật Minh, em đói rồi.”
Cô nhóc này đói không chịu được, nhỏ giọng nũng nịu nói.
Phạm Nhật Minh có thể một tay ôm lấy cả người cô, anh còn ngửi được cả mùi sữa của người phụ nữ trong lòng mình. Trong lòng tê dại đi trong giây lát.
Anh khàn giọng nói: “Được rồi, anh sẽ cho người đi mua.” Nói xong, Phạm Nhật Minh rút điện thoại ra, định gọi điện thoại, thì thấy cô nhóc trong lòng anh lại không an phận nói: “Đừng để người khác mua.”
Cô nhíu đôi lông mày nhìn Phạm Nhật Minh đang xót mình, cũng không để ý đến việc bản thân đang bị xem như một chân chạy vặt, hoàn toàn đồng ý mà đáp lời: “Được rồi, không để người khác đi, anh tự mình đi mua cho em.”
Nghe vậy, cô gái nhỏ cuối cùng cũng hài lòng, trên gương mặt nở một nụ cười, choàng lấy cổ anh, hôn lên má anh.
Cô không hôn thì còn được, nhưng ai ngờ cô lại hôn anh như thế này, Phạm Nhật Minh ngay lập tức không khống chế được bản thân. Trong ánh mắt anh dâng lên ánh nhìn đầy nóng rực, đê mê, dục vọng nhất thời dâng lên cực độ, nóng lòng mong muốn nhanh chóng trực tiếp làm ngay tại chỗ.
Trên thực tế, là đàn ông thì chính xác là ai cũng làm như thế này cả.
Tong đáy mắt anh hiện lên ánh nhìn mờ ám, vòng tay mình qua eo cô và đè cô xuống giường.
“Cốc, cốc, cốc”
Đột nhiên có tiếng gõ cửa vọng lại từ bên ngoài.
Lúc này, Trần Hữu Nghị và Lăng Huyền đang đứng trước cửa, trong tay xách ít quà đến thăm Nguyễn Khánh Linh.
Lăng Huyền ngay khi biết được tin Nguyễn Khánh Linh phải nhập viện liền vô cùng sốt ruột, lo lắng không yên, ngay lập tức thúc giục Trần Hữu Nghị phải đưa cô ấy đến xem thế nào. Hai người cũng thuận tiện mua một ít thức ăn ở dưới lầu mang lên.
Hai người vốn định gọi điện thoại cho Phạm Nhật Minh nhưng lại không gọi được.
Hai người họ phải hỏi một lúc lâu mới có thể hỏi được số phòng bệnh của Nguyễn Khánh Linh, do đó hai người vội vàng chạy đến đây ngay.
Kết quả sau khi hai người gõ cửa thì hai người lại phải đứng chờ đến năm, sáu phút sau mới có người ra mở cửa.
Trần Hữu Nghị nhìn thấy Phạm Nhật Minh đầu tiên, có điều biểu hiện trên gương mặt của anh sao lại như có vẻ như không được thỏa mãn dục vọng thế.
“Hai người ở bên trong làm gì vậy? Sao lâu như vậy mới ra mở cửa? Nguyễn Khánh Linh không sao chứ?” Trần Hữu Nghị vừa hỏi vừa đi vào trong.
Phạm Nhật Minh bước đi sau hai người họ, sắc mặt anh quả thật có chút u ám, bực bội.
Bất kì ai bị phá hỏng chuyện tốt như vậy, ắt hẳn đều sẽ không có sắc mặt vui vẻ gì cho cam.