Leo lên vị trí sư đoàn trưởng?
“Bây giờ em chỉ là một binh lính nhỏ, còn bị điều đến cái nơi hoang vắng này để trông kho, em không có bất cứ thế lực nào, những tính toán của em chỉ có thể nói là không đi đến đâu mà thôi, không tổn hại gì được đến căn cơ mười mấy năm của ông ta.” Hoắc Hoành nói thẳng.
Nhiếp Nhiên suy nghĩ theo mạch suy nghĩ của anh, cảm thấy anh nói rất có lý, mình không có bối cảnh không có năng lực, trừ cái huy chương chiến công kia ra, cô đúng là không có gì cả.
Nhưng nếu cô muốn đứng ở cùng một độ cao với Nhiếp Thành Thắng thì chẳng phải là cô cần ở lại quân đội à?
Thậm chí vì thế mà còn phải trở về đơn vị dự bị.
Cái tên nham hiểm này!
Hóa ra là bày sẵn hố cho mình nhảy vào!
“Anh thật sự chỉ nghĩ như vậy à?” Nhiếp Nhiên cười như không cười liếc anh.
Hoắc Hoành bị vạch trần cũng không né tránh mà thoải mái nhún vai cười, “Tôi có nghĩ như vậy hay không không quan trọng, nhưng sự thật chính là giữa tự do và Nhiếp Thành Thắng, em nhất định phải chọn một.”
“Nhưng nếu như anh giúp tôi, có phải tôi không cần ngồi ngang hàng với ông ta nữa đúng không?”
“Ừ.” Hoắc Hoành gật đầu.
Nhiếp Nhiên lập tức lạnh mặt, nói: “Nhưng như vậy tôi sẽ nợ anh một phần ân huệ to lớn, đúng không?”
“Không phải tôi muốn để em nợ. Cho dù tôi nói: Không, em không hề nợ tôi, tất cả là tôi tự nguyện làm. Nhưng em sẽ thật sự cảm thấy không nợ tôi sao?”
Hoắc Hoành cười dịu dàng, nhưng ở trong mắt Nhiếp Nhiên lại vô cùng gợi đòn, cô dứt khoát chuyển chủ đề: “Anh nhàn rỗi lắm à? Bây giờ cướp biển bận chạy trốn, kế hoạch của anh chắc cũng gác lại rồi đúng không? Đã nghĩ xong cách đối phó được với Hoắc Khải Lãng chưa?”
Hoắc Hoành không cưỡng cầu cô lập tức trả lời, bởi vì những lời anh vừa nói chỉ là để xem lựa chọn cuối cùng của Nhiếp Nhiên thế nào thôi.
Thật ra cho dù Nhiếp Nhiên lựa chọn tự do thì anh cũng sẽ yên lặng giải quyết sạch sẽ Nhiếp Thành Thắng.
Anh tuyệt đối sẽ không để cho Nhiếp Nhiên chịu một chút uất ức nào.
“Kế hoạch tiến hành rất thuận lợi, còn bên chỗ Hoắc Khải Lãng, tôi vẫn ứng phó được.” Anh trả lời vấn đề của Nhiếp Nhiên, sau đó không biết nghĩ tới chuyện gì, khẽ cười nói: “Nhiều năm qua, trừ thầy ra thì em là người duy nhất có thể nói chuyện này với tôi, hơn nữa biết thân phận của tôi.”
Mười mấy năm cô độc cuối cùng cũng có một đối tượng có thể dốc bầu tâm sự, cảm giác đó thật tốt.
“Tôi không hề biết thân phận của anh, tôi chỉ biết là anh nằm vùng, còn tên thật, tướng mạo thật, thân phận thật của anh, tôi đều không biết. Chờ một ngày nào đó anh hoàn thành nhiệm vụ này rồi rời đi, tôi nghĩ cho dù gặp ở trên đường, tôi cũng không nhận ra anh.”
Ý của Nhiếp Nhiên là muốn đuổi anh đi, ai ngờ Hoắc Hoành lại nghe thành ý khác, anh cười híp mắt hỏi: “Bây giờ em muốn biết thân phận thật của tôi sao?”
Nhiếp Nhiên lắc đầu: “Không muốn.”
Hoắc Hoành nghẹn họng. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m