Uông Tư Minh lặng lẽ mở mắt, thừa dịp lúc cô phân tâm mà đá chân lên ngăn gót chân của cô, làm phân tán lực của cú đá này, rồi bỗng nhiên anh ta đá trở lại và buộc một chân của cô phải nhấc lên khỏi mặt đất, cơ thể cũng ngã xuống.
“Học cũng không tồi nhỉ?” Nhiếp Nhiên nhìn Uông Tư Minh biết tận dụng lực từ chiêu này của mình thì nhướng mày cười.
Nhưng rồi cô thu lại nụ cười ngay lập tức, cái chân đang ở trên không trung kia giẫm thẳng lên đùi Uông Tư Minh. Cô xoay người 360 độ rồi vững vàng đáp xuống đất, đồng thời quét chân làm anh ta ngã ra.
Nhiếp Nhiên sợ lực chân của mình không đủ áp chế Uông Tư Minh nên cô dang chân ra ngồi ở trên hông của anh ta, một tay nắm lấy cổ của Uông Tư Minh.
Trái tim Uông Tư Minh đột nhiên đập nhanh và mạnh, ngay cả máu huyết trong người cũng nóng cả lên.
Mọi người thấy tư thế này của hai người họ thì cùng thi nhau hít vào một hơi.
Thế… thế này… thế này muốn tạo phản hả!
Ngay trước mặt hai vị sĩ quan huấn luyện mà dám làm tư thế này thì đúng là quá trâu bò rồi đấy!
“Còn muốn đánh nữa không?” Nhiếp Nhiên ngồi ở trên người Uông Tư Minh, nhìn xuống anh ta.
“Không… không đánh nữa…” Uông Tư Minh để hai tay ở bên người, khuôn mặt nhăn nhó.
Ngay lúc Nhiếp Nhiên định buông ra để đứng lên thì bỗng nghe thấy tiếng An Viễn Đạo từ đằng xa đi tới, tức giận nói: “Không tính không tính, lớp 6 mấy người dùng mỹ nhân kế, nhìn học trò của tôi đỏ ửng mặt rồi kia kìa, định bắt nạt học trò ngây thơ của tôi hả!”
Nhiếp Nhiên tươi cười nói: “Có thể nghe được câu khích lệ từ sĩ quan huấn luyện An, tôi rất ngạc nhiên đấy.”
“Dù sao cũng không tính!” An Viễn Đạo mạnh miệng phủ nhận trận tỉ thí vừa rồi.
Nhiếp Nhiên không tức giận mà hỏi người trong cuộc, “Có tính không?”
Người trong cuộc kia vẫn còn đang đắm chìm trong tư thế dạng chân nên máy móc gật đầu, “Tính.”
“Cô! Cái thằng nhóc thối này!” An Viễn Đạo nghe được lời của học trò cưng nhà mình mà tức đến mức lệch cả mũi.
“Nhưng đúng là em thua mà.” Uông Tư Minh đáp đúng trọng tâm.
“Cậu!” Dáng vẻ vừa tiếc vừa giận của An Viễn Đạo làm Nhiếp Nhiên cảm thấy rất thích thú.
“Cô, cô, cô, Tiểu Nhiên Tử mau đứng lên ngay cho tôi!” Nghiêm Hoài Vũ đã lấy lại được tinh thần, lúc này mới lao đến kéo Nhiếp Nhiên ra khỏi người của Uông Tư Minh.
An Viễn Đạo thấy khuôn mặt đẹp trai của học trò cưng đỏ ửng thì càng thấy không phục. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
“Đổi sang người khác, đổi sang nữ binh đánh cùng cô đi! Tôi không tin nữ binh còn có thể bị mê hoặc bởi mỹ…” Đang nói thì bỗng nhiên anh ta dừng lại, sau đó thốt ra hai từ: “Kế sách!”