Ngay cả chuyện bị cắt vào động mạch chủ mà ông ta cũng chỉ hỏi một câu mà thôi, ngay cả ý định truy cứu cũng không có.
Không lâu sau, bác sĩ gia đình vội vàng đi vào, mang theo một đống thuốc bỏng, kiểm tra cẩn thận từ trên xuống dưới, nhưng phát hiện không có chỗ nào có vấn đề.
“Bị thương ở chỗ nào?” Ông ta hỏi.
“Chỗ này chỗ này!” Diệp Trân vội vàng xòe mu bàn tay Nhiếp Dập ra, phía trên chỉ hơi đỏ chút thôi.
Bác sĩ Hoàng không nhịn được giật khóe miệng.
Mặc dù ông ta đã làm bác sĩ gia đình rất nhiều năm, cũng biết Nhiếp Thành Thắng và Diệp Trân cưng chiều đứa con trai này, nhưng vết bỏng này đâu có đáng sợ như người giúp việc nói.
Chỉ đỏ một chút mà thôi, ngay cả một bọng nước nhỏ cũng không có.
Nhưng ai bảo ông ta là bác sĩ gia đình chứ, cho nên mặc dù oán trách nghìn vạn lần trong lòng, ông ta vẫn mỉm cười trả lời: “Cậu chủ không sao đâu, chỉ bị bỏng chút xíu thôi, không có vấn đề gì, dùng nước lạnh chườm một lúc là được rồi.”
Nhiếp Nhiên ngồi ở bên cạnh vẫn lo lắng hỏi: “Nhưng em trai cháu kêu đau mãi, thật sự không cần bôi thuốc sao?”
Bác sĩ Hoàng làm bác sĩ ở trong cái nhà này cũng mười mấy năm rồi, nhưng ông ta chưa bao giờ nhìn thấy Nhiếp Nhiên. Đương nhiên, ông ta biết một số chuyện trong nhà họ Nhiếp, nghe nói cô con gái nhà họ Nhiếp trước giờ nhát gan không thích gặp ai.
Nhưng bây giờ đâu có thấy cô nhát gan không thích gặp ai, cho dù là nói chuyện hay là biểu cảm đều vô cùng khéo léo thoải mái.
“Không có bọng nước thì không cần bôi thuốc.” Ông ta cười cung kính trả lời một câu, sau đó quay lại nói với Nhiếp Dập: “Nam tử hán đại trượng phu phải kiên cường, đừng suốt ngày khóc nhè.”
Mặc dù ông ta không dám nói thẳng với Nhiếp Thành Thắng là đứa bé này quá yếu ớt, nhưng cũng nửa an ủi nửa uyển chuyển nói với Nhiếp Thành Thắng sự thật này.
Nhiếp Thành Thắng ở trong quân khu lâu như vậy, ít nhiều gì cũng nghe ra được, ông ta thật sự cũng cảm thấy Diệp Trân chuyện bé xé ra to.
Nhiếp Dập hoàn toàn không biết suy nghĩ trong lòng ba mình, rưng rưng nước mắt chỉ Nhiếp Nhiên mắng: “Đều tại chị ta, là chị ta làm hại! Chị ta là người xấu, hu hu... Chị ta là đồ khốn! Mau đuổi chị ta đi, đuổi đi!”
Nhiếp Thành Thắng nhìn bác sĩ Hoàng ở bên cạnh, cảm thấy chuyện trong nhà thật sự không nên để người ngoài biết, vì vậy ông ta lạnh lùng khiển trách, “Nhiếp Dập!”
Sau đó, ông ta khách sáo quay sang nói với bác sĩ Hoàng: “Làm phiền bác sĩ Hoàng đi một chuyến rồi.” Nguồn : we btruy en onlin ez.com
Đương nhiên, bác sĩ Hoàng biết mình là người ngoài không thích hợp xen vào, cho nên cũng rất biết điều đứng lên, cười nói, “Không có gì, Sư đoàn trưởng thương yêu con trai, đây là chuyện mọi người đều biết.”
Nhiếp Thành Thắng nghe lời này lại cảm thấy kỳ cục.
Bác sĩ Hoàng đang nói mình thương yêu quá khiến đứa bé này quá yếu ớt sao?
Nhiếp Thành Thắng nhìn Nhiếp Dập bị mắng đến ngẩn ra ở bên cạnh, từ khi nó ra đời tới nay ba nó chưa bao giờ nói với nó như vậy. Cho dù trước kia nó phạm lỗi lớn thế nào, có lúc mẹ cũng không nhịn được muốn quở trách mấy câu, nhưng ba chưa bao giờ nói cái gì, còn bao che cho nó.
Tại sao hôm nay... hôm nay ba lại dạy dỗ nó?
Trong thế giới nhận thức của nó, hôm nay ba trở nên như vậy hoàn toàn là vì con nhỏ xấu xí ngồi ở bên cạnh.
Từ sau khi chị ta xuất hiện vào sáng nay, trong nhà cứ kỳ quái, rất nhiều chuyện đến vô cùng khác lạ, cho nên đều tại chị ta!
Nếu như không phải là chị ta khăng khăng múc canh cá cho mình, mình cũng sẽ không vì vậy mà bị bỏng, cũng sẽ không vì vậy mà hất túi chườm nước đá vào mặt ba, càng sẽ không bị ba khiển trách vào lúc này.