Nhưng so với cô nhàn nhã tự tại, có người lại không ngồi yên.
Kha Lỗ ở trong đơn vị đã mấy ngày, những người đó không hề đến tìm anh ta, làm anh ta lo đến nỗi đi qua đi lại trong phòng.
Cuối cùng anh ta không nhịn được nữa!
Kha Lỗ lao thẳng vào tòa nhà hành chính, lính gác đứng ở trạm gác thấy anh ta nổi giận đùng đùng, lập tức ngăn cản anh ta.
“Anh là ai? Đây là tòa nhà hành chính, người không phận sự không thể xông vào!”
Kha Lỗ thấy bọn họ không cho mình vào, cho là bọn họ chột dạ, bất chấp tất cả vừa xông vào trong vừa gào lên: “Tôi muốn gặp sĩ quan huấn luyện An của các người! Tôi còn muốn gặp tiểu đoàn trưởng nữa! Để tôi vào, mau để tôi vào!”
“Mọi người lừa tôi, mọi người đều là kẻ lừa gạt, mau để cho tôi vào!”
“Các người buông tôi ra, tôi muốn đi vào!”
Kha Lỗ ở cửa ầm ĩ không ngừng, lúc hai lính gác đang định gọi người kéo anh ta ra ngoài thì Nhiếp Thành Thắng đi từ trong tòa văn phòng ra.
Ông ta nghiêm túc hỏi: “Chuyện gì thế này?”
Hai lính gác cũng rất khó hiểu, “Chúng tôi không biết, anh ta vừa đến đã nói muốn gặp tiểu đoàn trưởng và sĩ quan huấn luyện An.”
Nhiếp Thành Thắng lạnh lùng nhìn về phía Kha Lỗ, chất vấn: “Cậu là ai?”
“Tôi còn muốn hỏi ông là ai đấy!” Tính Kha Lỗ vốn đã không tốt, lúc này càng giống quả lựu đạn nổ tung.
“Anh ta là người buổi tối hai ngày trước chạy tới kêu cứu, nói là người thân của mình bị cướp biển bắt đi.” Lưu Đức ở bên cạnh giải thích với Nhiếp Thành Thắng, sau đó nói với Kha Lỗ: “Đây là sư đoàn trưởng của Quân khu 2 chúng tôi, là lãnh đạo cao nhất. Anh có vấn đề gì cũng có thể nói với ông ấy.”
“Lãnh đạo cao nhất?” Kha Lỗ rất nghi ngờ quan sát Nhiếp Thành Thắng từ trên xuống dưới, nhìn mấy người lính đi sau ông ta có vẻ rất khí thế, bán tín bán nghi nói: “Thật à?”
“Đương nhiên rồi!” Lưu Đức gật đầu khẳng định.
“Có bằng sĩ quan huấn luyện An đó không?”
Lưu Đức cười nói: “Dĩ nhiên!”
“Vậy cũng lớn hơn tiểu đoàn trưởng Lý à?”
Nguồn : we btruy en onlin ez.com
Lưu Đức do dự nhìn Nhiếp Thành Thắng ở bên cạnh.
Lúc này sắc mặt Nhiếp Thành Thắng cũng không dễ nhìn, lời này của Kha Lỗ đã chọc vào điểm yếu của ông ta.
Lưu Đức suy nghĩ một chút, cảm thấy người trước mặt vẫn quan trọng hơn, anh ta do dự một lát, nói: “Chức vị của hai người này là giống nhau, đều là lãnh đạo cao nhất của lần tác chiến này.”
Kha Lỗ nghe nghe vậy mới không lao vào bên trong nữa mà tức giận chất vấn:
“Vậy ông nói cho tôi biết, không phải các người đã đồng ý với tôi là đi tiêu diệt cướp biển cứu người rồi sao? Tại sao đến bây giờ vẫn không có động tĩnh gì?”
Nhiếp Thành Thắng đã bao giờ bị ai hỏi như vậy, sắc mặt vốn đã khó coi lại càng khó coi hơn, giọng cũng lạnh hẳn đi: “Lần này chúng tôi tiêu diệt quy mô lớn, cần phải thực hiện dựa theo kế hoạch tác chiến.”