Sau khi xong việc, Nhiếp Nhiên mở cửa xe ra thì lại bị người kia nhanh tay túm lại: “Cô định đi đâu hả?”
“Tôi muốn xuống xe.”
“Cô đã lên thuyền này rồi, giờ muốn chạy thì đã muộn.”
Nhiếp Nhiên gạt tay kẻ đó ra: “Tôi cần xuống xe để vào cứu Hoắc Hoành.”
“Làm sao tôi biết là không phải cô muốn chạy trốn chứ?”
“Các anh có biết tình hình bên trong nhà hàng đó không? Các anh biết vị trí hiện tại của Hoắc Hoành không? Các anh biết cửa thoát hiểm ở đâu không?”
Nhiếp Nhiên hỏi liên tục ba câu khiến cho đám người kia cứng họng không biết trả lời thế nào.
“Nhưng tôi lại biết những cái đó, thế nên ngoài tôi ra, không còn ai thích hợp hơn.” Nhiếp Nhiên giải quyết dứt khoát khiến cho bọn họ không có bất kì cơ hội phản bác nào. Gã đàn ông kia đành đen mặt, trơ mắt nhìn Nhiếp Nhiên xuống xe.
“Nhớ đấy, các anh ở ngõ sau tùy cơ tiếp ứng.”
Hai chiếc xe nhanh chóng đi sát qua bên cạnh cô, vòng qua bên ngoài nhà hàng tới con ngõ phía sau.
Nhiếp Nhiên thấy đám người ấy đã bắt đầu hành động thì cô cũng rảo bước nhanh hơn về phía cửa lớn nhà hàng.
Lúc này, cảnh sát đã phá xong cửa nhà hàng, mọi người vọt vào như ong vỡ tổ, Nhiếp Nhiên nhân lúc hỗn loạn lấy từ cốp sau xe cảnh sát hai quả lựu đạn hơi cay, sau đó ném nhanh vào trong.
Hai luồng khói trắng nhanh chóng tràn ra khắp sảnh lớn nhà hàng.
Tiếng súng kịch liệt trong nhà hàng bị lựu đạn hơi cay bất thành lình làm cho không kịp trở tay. Đèn điện trong sảnh lớn bị bắn nát nên cả nhà hàng tối đen như mực, giờ lại tràn ngập sương khói của lựu đạn hơi cay nên toàn bộ đều loạn cào cào.
“Ai ném lựu đạn hơi cay thế hả? Khụ khụ khụ...” Đám cảnh sát vừa vọt vào đã lập tức bị hơi cay tấn công, vừa mở miệng đã bị khói xộc vào mũi, không nhịn được mà ho sặc sụa.
“Không biết, chắc lại đứa nào mới đi làm rồi.”
Đám cảnh sát như ruồi mất đầu, còn chưa kịp bắn súng cứu người thì đã bị lựu đạn hơi cay làm cho rối loạn, cả đám quỳ rạp xuống đất, nước mắt nước mũi đầm đìa, không ngừng ho khan. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Nhiếp Nhiên nghe thấy tiếng súng trong sảnh lớn đã giảm thì vội vàng nhịn thở xông vào.
Bởi vì cô biết hướng ném và độ mạnh yếu cho nên khi tiến vào sảnh lớn nhà hàng, cô nhanh chóng lăn vài vòng trên mặt đất, tránh thoát khỏi khu nhiều khói cay nhất rồi lập tức đứng lên, phi nhanh lên trên lầu.
Bên trên, sau khi thuộc hạ của Hoắc Hoành thấy lựu đạn hơi cay được ném vào thì vội vàng vừa ho khan vừa xông vào phòng riêng nói: “Hoắc tổng, cảnh sát bên ngoài ném lựu đạn hơi cay! Chúng ta có nhân cơ hội này trốn đi không?”
“Đương nhiên phải chạy rồi, không chạy thì chẳng lẽ để tâm huyết của tôi uổng phí hay sao?” Hoắc Hoành còn chưa kịp mở miệng thì Nhiếp Nhiên đã xông qua cửa.
Hoắc Hoành nhận ra người chạy vào thì mắt sáng lên, nhưng sau đó lại nổi giận quát: “Em quay lại làm gì hả?”