Hà Giai Ngọc nghe thấy được lời lẩm bẩm kia của Kiều Vũ Kiều thì lập tức nổi giận quát lên, “Cô nói cái gì?”
Kiều Vũ Kiều giật mình, vội vàng lắc đầu phủ nhận, “Tôi… tôi có nói gì đâu…”
Thấy sắp đánh nhau đến nơi, Thi Sảnh đành phải giữ Hà Giai Ngọc lại, sau đó hỏi: “Tại sao đột nhiên lại không thấy Nhiếp Nhiên đâu?”
Nghiêm Hoài Vũ giải thích: “Vừa rồi chúng tôi mới đi được mấy phút thì đột nhiên nổi lên sương mù, tôi đang muốn bảo Tiểu Nhiên Tử cẩn thận thì không thấy cô ấy đâu nữa!”
“Trời! Chắc chắn là chị Nhiên bị mất phương hướng rồi! Nhanh, mau đi tìm đi! Tất cả mọi người cùng đi tìm đi!” Lần này Hà Giai Ngọc không thèm để ý đến Kiều Vũ Kiều nữa, quay người muốn đi tìm Nhiếp Nhiên nhưng bị Lý Kiêu chặn lại.
“Chị Kiêu?”
Giọng Lý Kiêu đều đều, “Không cần đi tìm, cậu ấy có đạn tín hiệu trên người, nếu gặp phải vấn đề gì sẽ tự mình cầu cứu thôi.”
Hà Giai Ngọc cuống lên, “Nhưng như vậy thì bài kiểm tra đánh giá của chị ấy sẽ xảy ra vấn đề!”
Lý Kiêu: “Vậy cậu định để tất cả mọi người trong lớp phải vì cậu ấy mà bị lạc trong đám sương mù kia sao?”
“Em…” Hà Giai Ngọc nghẹn lời.
Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Nghiêm Hoài Vũ thấy Hà Giai Ngọc bị á khẩu thì lập tức nói thay: “Nhưng bây giờ Tiểu Nhiên Tử ở bên trong đấy sống chết chưa rõ, chúng ta là bạn học chung lớp, chẳng lẽ chúng ta cứ khoanh tay đứng nhìn như vậy sao?”
“Cậu ấy không sao đâu.” Lý Kiêu vẫn lạnh nhạt như vậy, nhưng giọng nói của cô rất chắc chắn.
Vừa rồi cô đã nhìn thấy Nhiếp Nhiên thuần thục tóm gọn ống tay áo và ống quần. Một người có kinh nghiệm lão luyện như vậy sao có thể bị lạc đường được?
Nhưng không biết có phải là người trong cuộc u mê, kẻ ngoài cuộc thì tỉnh táo không, mà trong đầu Nghiêm Hoài Vũ lúc này chỉ toàn nghĩ đến chuyện không thấy Tiểu Nhiên Tử đâu nữa rồi, nghe thấy Lý Kiêu nói như vậy, anh ta cũng tức giận, “Được, các người không đi tìm thì tôi đi!”
Cuối cùng anh ta xông thẳng vào màn sương mù kia.
Kiều Duy thấy thế bèn nhanh tay lẹ mắt kéo Nghiêm Hoài Vũ lại, “Cậu đừng có hành động theo cảm tính. Đám sương mù đó lớn như vậy, đến lúc đó không tìm được Nhiếp Nhiên, mà chính cậu cũng sẽ bị lạc ở trong đó đấy.”
Nghiêm Hoài Vũ tức giận nhìn chằm chằm vào anh ta và hỏi: “Nhưng cứ từ bỏ như thế sao?”
“… Cô ấy không phải là đứa trẻ ba tuổi, khi nào không chịu đựng được nữa thì sẽ thả đạn tín hiệu ra thôi.” Một lát sau, chính Kiều Duy cũng nói lời giống y như vậy.
Anh ta cảm thấy chuyện Nhiếp Nhiên đột nhiên mất tích thực sự quá kỳ quặc, dường như Nhiếp Nhiên cố ý không nói lời nào là muốn tránh bọn họ vậy.
Nhưng tại sao cô lại muốn tránh bọn họ?