“Hết rồi, tổng cộng có bốn chỗ.” Y An Đức lắc đầu, muốn đợi cô giải thích.
Nhưng Nhiếp Nhiên chỉ bình tĩnh nói, “Ồ, vậy thì về thôi.”
“Hả? Không phải chứ, như vậy là xong rồi à?” Bọn họ giống như kẻ ngốc chạy quá nửa thôn, cuối cùng lại không làm gì cả. Đây không phải là đùa giỡn người ta à!
Kha Lỗ chất vấn.
“Đúng.” Nhiếp Nhiên gật đầu, giắt con dao quân dụng vào hông, đi về phía thôn, để lại một đám người ù ù cạc cạc.
Kha Lỗ thực sự không thể nhịn được nữa, nhỏ giọng hỏi Y An Đức: “Tộc trưởng, có phải cô ta cố làm ra vẻ huyền bí để lừa chúng ta không?”
Lúc này Y An Đức cũng bị Nhiếp Nhiên làm cho mù mờ, ông ta suy nghĩ một lúc mới nói: “Cứ xem trước đã, đừng nóng.”
“Mọi người đã về rồi à? Nào, chạy cả sáng nhất định rất mệt, ăn chút đồ đi.” Vừa mới về đến thôn, Y Xá đã dẫn theo đám phụ nữ và các cô gái trong thôn dọn cơm lên bàn.
Cô còn cố ý đưa bát mì đã múc xong cho Kiều Duy.
Y An Đức nhìn thấy thì lập tức ho khan mấy cái.
Y Xá hoàn hồn lại, bịn rịn nhìn anh ta rồi mới rời đi.
Đám người kia đi cả sáng, bây giờ thấy đồ ăn thì ai cũng bắt đầu ăn như hổ đói. Lý Kiêu bê đĩa đồ ăn, nhân lúc Y An Đức và Kha Lỗ không chú ý, đi tới bên cạnh Nhiếp Nhiên.
Cô thấp giọng hỏi: “Nhiếp Nhiên, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Nói là muốn đánh cướp biển, nhưng lại đi dạo khắp bên ngoài thôn mà không động đến mìn, ngược lại còn làm rõ hết toàn bộ địa thế.
Hà Giai Ngọc ngồi ở bên cạnh cũng rất tò mò hỏi: “Đúng vậy, chạy một vòng lớn, chị Nhiên, rốt cuộc chị muốn làm gì thế?”
Nhiếp Nhiên ăn một miếng mì xong, bình tĩnh trả lời: “Tìm đường chạy trốn cho mọi người.”
Quả nhiên là chạy trốn!
Lý Kiêu nghe được câu trả lời của cô, vẻ mặt rét lạnh, “Cậu muốn chạy trốn từ bãi mìn?”
Hà Giai Ngọc nhíu mày, giống như bị dọa, “Không phải chứ, mìn ở bãi mìn kia nhiều đến dọa người, có thể nói là nguy hiểm nối tiếp nguy hiểm!”
“Lúc nào hành động?”
Nghiêm Hoài Vũ và Thi Sảnh ở bên cạnh cũng dịch lại gần.
“Không phải tôi, là mọi người.”
Câu giải thích của Nhiếp Nhiên khiến Lý Kiêu cau mày lại, “Ý cậu là sao?”
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
“Ý trên mặt chữ.”
Ý trên mặt chữ?
Lý Kiêu nhất thời không theo kịp, ngẩn ra mấy giây.
“Chị, tại sao đồ ăn của bọn em và bọn họ không giống nhau? Em cũng muốn ăn thịt.” Lúc bọn họ đang ngồi ở đó bàn kế hoạch chạy trốn thì nghe thấy giọng một bé trai cách đó không xa truyền tới.
Y Xá cười xoa đầu bé trai, “Bọn họ sắp đánh cướp biển cho tộc chúng ta, là đại anh hùng, dĩ nhiên phải ăn ngon rồi. Khắc Lý ngoan, lần sau chị cho em được không?”
Bé trai chớp mắt, vừa nghe thấy ba chữ “đại anh hùng” thì nhìn về phía Nhiếp Nhiên, đáy mắt sáng lên một cách khác thường rồi gật mạnh đầu, “Vâng!”
Sau đó ngoan ngoãn bê bát của mình đi qua bên cạnh ăn.
Lúc thằng bé đi qua bàn của Nhiếp Nhiên, nhóm người Nghiêm Hoài Vũ nhìn đồ trong bát của nó, trong bát cháo trong suốt gần như không khác nước là bao, đáy bát có mấy hạt gạo.
Một đứa bé đang tuổi ăn tuổi lớn lại ăn đồ như vậy.
Bọn họ lại nhìn mì trong cái bát lớn của mình, còn có mấy miếng thịt.
Đãi ngộ khác nhau một trời một vực này khiến bọn họ thấy chua chát trong lòng.
Trong đó, Cổ Lâm từ trước đến giờ mềm lòng là không chịu nổi đầu tiên. Cô bê ngay bát mì đến trước mặt bé trai kia:
“Em trai, chị chia cho em một ít nhé, chị không ăn hết nhiều như vậy.”
Thằng bé liên tục lắc đầu, “Không được không được! Chị Y Xá nói mọi người là đại anh hùng, nhất định phải ăn ngon. Như vậy mới có thể đánh bại cướp biển cho bọn em.”
Nhưng mắt nó lại nhìn chằm chằm bát mì không rời, thậm chí lúc nói chuyện còn thèm thuồng nuốt nước miếng.
“...”
Lời nói ngây thơ của trẻ con giống như một cái bạt tai khiến mặt bọn họ đau rát.
Vừa rồi bọn họ còn đang bàn bạc xem trốn thế nào, bây giờ lai thành đại anh hùng trong lòng bọn nhỏ.
Mọi người đều im lặng.
“Không cần đâu, bọn họ không đánh cướp biển cho mọi người, cho nên ngày mai giảm đi một nửa cơm nước cho bọn họ.” Trong không khí im lặng đè nén, Nhiếp Nhiên ăn mì xong đột nhiên nói như vậy khiến bầu không khí lập tức bị phá vỡ.