Nhiếp Nhiên nghe thấy cái giọng kia là lại ngậm miệng ngay.
Vừa hay cô cũng không muốn nói chuyện, chỉ tổ lãng phí sức lực.
Nghiêm Hoài Vũ nghe thấy tiếng quát của An Viễn Đạo thì cũng muốn lên tiếng, nhưng bị Kiều Duy tóm lại.
“Cậu kéo tôi làm gì! Thế này làm sao tôi bênh Tiểu Nhiên Tử được!” Nghiêm Hoài Vũ vội vã muốn tránh thoát khỏi Kiều Duy.
“Cậu mà xung đột trực tiếp với An Viễn Đạo thì sẽ thành hại Nhiếp Nhiên đấy.” Kiều Duy kéo của anh ta đi về phía nhà ăn, vài người khác thấy Nghiêm Hoài Vũ bị kéo đi rồi, cũng đành chần chừ nhìn Nhiếp Nhiên, sau đó đi theo.
Xung quanh Nhiếp Nhiên khôi phục lại sự yên tĩnh.
Cách đó không xa, Trần Quân nghe được tiếng quát giận dữ của An Viễn Đạo bèn thuận hướng nhìn sang, thấy nữ binh kia vẫn còn đứng ở đấy.
Anh ta đến bên cạnh An Viễn Đạo, cười rồi chỉ vào Nhiếp Nhiên, “Nữ binh này kiên cường thật đấy, đến bây giờ vẫn còn không chịu cúi đầu.”
An Viễn Đạo liếc mắt, hừ lạnh, “Mới ba ngày thôi, ai trong lớp 1 của tôi cũng có thể không ăn không uống, không ngủ ba ngày cả.”
“Nhưng cô bé này mới từ bên tân binh lên thôi mà, hơn nữa còn là người mới mới được huấn luyện một ngày, có thể so sánh được với đám chiến sĩ sắt thép kia của anh à?” Trần Quân trừng mắt liếc An Viễn Đạo, sau đó thì đi về phía nhà ăn.
Người mới? An Viễn Đạo nhìn cái dáng đứng thẳng tắp của con bé kia, anh ta chẳng hề thấy con bé này giống người mới ở chỗ nào.
Chưa được trải qua huấn luyện, đứng ba ngày rồi mà lưng vẫn còn thẳng như thế, con bé cứng đầu này cũng có tí năng lực đấy!
Anh ta hừ giọng thêm lần nữa rồi đi tới trước mặt Nhiếp Nhiên. Ba ngày, anh ta không tin con bé này không lung lay.
Lần đầu tiên đám người của lớp 1 đi huấn luyện ngoài trời ba ngày ba đêm, khi nghe anh ta nói giải tán ăn cơm, ai cũng vui mừng đến mức nhảy cẫng cả lên.
“Đứng ở đây nhịn ăn nhịn uống ba ngày, thấy tốt không?”
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu liếc nhìn anh ta, sau đó lại rủ mắt xuống, “Ừm, vẫn được.”
Khẩu khí cực kì bình tĩnh, có chỗ nào giống giọng điệu của một người ba ngày không ăn, không uống, không ngủ?
An Viễn Đạo nhìn thái độ lạnh nhạt của cô mà tức đến mức sắp lệch cả mũi, “Vẫn được à? Vậy thì tốt, cô tiếp tục đứng đi!”
Nói xong, anh ta lại nổi giận đùng đùng rời đi.
Mặt trời lặn xuống phía Tây, rồi lại mọc lên từ phía Đông.
Đến ngày thứ tư là đã vượt qua cơ số người của lớp 1 khi đi huấn luyện bên ngoài, điều này khiến người của đội dự bị cũng bắt đầu dần dần đánh giá Nhiếp Nhiên đang đứng như người gỗ.
Bọn họ đều đang nghĩ, có lẽ hôm nay nữ binh này sẽ nhận thua với sĩ quan huấn luyện An.
Nhưng sự thật chứng minh, không hề có chuyện đó!
Đến khi mặt trời hoàn toàn tắt nắng, Nhiếp Nhiên vẫn đứng nghiêm, không kêu một tiếng, tựa như một pho tượng vậy.
Mà An Viễn Đạo cũng không đến hỏi cô có phục hay không giống ngày thường nữa, dường như anh ta đã hoàn toàn quên mất người này rồi, để mặc Nhiếp Nhiên đứng đó.
…
Bóng đêm lại một lần nữa bao phủ thế giới này. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Không biết có phải ông trời đang cố ý đùa với Nhiếp Nhiên không mà vừa mới đến chín giờ, trời bỗng bắt đầu đổ tuyết và có xu thế càng rơi càng dày.
Ngoại trừ người ở trạm gác vẫn phải ở nơi đó, còn tất cả mọi người đều đã về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Từng bông tuyết rơi xuống, chẳng bao lâu sau, thao trường đã bị phủ một lớp tuyết mỏng.
“Các cậu bảo lần này Nhiếp Nhiên có chết không?” Hà Giai Ngọc đứng trên ban công phòng 305 nhìn bóng người trong thao trường cách đó không xa, cô ta hỏi Thi Sảnh và Cổ Lâm ở bên cạnh.
Thi Sảnh trề môi, lắc đầu: “Không biết được, lần này An Viễn Đạo quyết tâm dạy dỗ cô ta, không chết cũng tàn phế là cái chắc.”
Đứng đến bốn ngày bốn đêm, không ăn không uống gì, giờ lại còn có tuyết rơi, trên người Nhiếp Nhiên mặc bộ đồng phục huấn luyện thông thường, lần này cô phải chịu đủ khổ rồi.