Nhiếp Nhiên cố ý muốn Kiều Vũ Kiều chủ động đứng ra. Rõ ràng là kẻ đầu têu thì sao có thể để cô ta ung dung ở phía sau yên lặng xem kịch hay như vậy.
Nhiếp Nhiên cười, “Vậy xin hỏi, lúc tôi đánh người đã dùng tay phải hay tay trái?”
Kiều Vũ Kiều sững sờ, cô ta không hề nhìn thấy Nhiếp Nhiên ra tay, càng đừng nhắc tới dùng tay nào.
Cô ta nhìn tay Nhiếp Nhiên, tay phải cầm sách, tay trái trống không.
Tay có đồ chắc không tiện làm gì nhỉ?
Vì vậy, Kiều Vũ Kiều chỉ cái tay trống không của Nhiếp Nhiên, khẳng định: “Là tay trái.”
Nhiếp Nhiên giơ tay trái ra, vén ống tay áo lên, cổ tay bởi vì trật khớp mà hơi sưng đỏ, “Tay trái của tôi bị thương lúc huấn luyện, sao có thể đánh người được?”
Kiều Duy vốn tưởng là cô chỉ bị trật khớp nhẹ cho nên đi lấy thuốc xịt cho cô, nhưng không ngờ lại sưng đỏ thành ra thế này.
Thực sự sưng đỏ do trật khớp không có gì đáng ngại, có điều vừa rồi Nhiếp Nhiên cảm thấy chuyện này sẽ không dễ xử lí nên cố ý nhân lúc không có ai vặn cổ tay mấy cái, khiến chỗ đau ở cổ tay nặng thêm một chút.
Kiều Duy đi ra khỏi đám người, chứng thực: “Đúng vậy, tôi có thể chứng minh tay trái của Nhiếp Nhiên bị tôi vô tình làm trật khớp lúc huấn luyện đối kháng.”
Kiều Vũ Kiều hoảng lên, “Vậy... vậy có lẽ là tay phải... tay phải chăng... lúc đó cô đánh người với tốc độ nhanh như vậy, tôi đâu có thấy rõ là tay nào.”
“Vừa rồi cô còn nói như đinh đóng cột là tay trái, bây giờ nghe nói tôi bị thương thì lại nói không thấy rõ, đủ để có thể thấy lời cô không thể làm chứng.” Câu nói của Nhiếp Nhiên đã hoàn toàn đá Kiều Vũ Kiều ra khỏi trận chơi, cũng thuận tiện khiến mấy người ở lớp 6 khó chịu với Kiều Vũ Kiều.
Lần này cuộc sống của Kiều Vũ Kiều ở lớp 6 sẽ không thoải mái rồi! Nhiếp Nhiên âm thầm cười lạnh.
Nhân chứng Kiều Vũ Kiều bị Nhiếp Nhiên vạch trần, chuyện lại trở lại vị trí cũ.
Theo lí mà nói, nếu hai bên không có chứng cứ, cộng thêm Trần Duyệt không có tổn thương gì quá lớn thì chuyện này nên bỏ đi mới đúng.
Nhưng không biết sao Hoắc Hoành lại cứ không chịu buông tha cho Nhiếp Nhiên, “Nhưng em cũng không có chứng cứ chứng minh mình trong sạch, cho nên vẫn phải xử phạt em.”
Người lớp 6 nghe thấy thì đều cảm thấy chính trị viên nhà mình có điều bất thường. Rõ ràng là chính trị viên lớp mình, sao lại giúp đỡ người khác thế?
Nhiếp Nhiên biết lần này Hoắc Hoành định dùng chuyện này để báo thù mình, vì vậy cô không kiên trì nữa.
“Được, trước khi xử phạt em có mấy vấn đề muốn hỏi sĩ quan huấn luyện An.”
An Viễn Đạo thấy cô đổi hướng sang mình thì tức giận nói: “Cô nói đi.”
“Em muốn hỏi nữ binh này ở lớp thầy đứng thứ bao nhiêu?”
An Viễn Đạo cau mày, mặc dù cảm thấy rất khó hiểu nhưng anh ta vẫn trả lời: “Trần Duyệt ở lớp chúng tôi từ trước đến giờ đều trong top 5.”
Lúc nói đến top 5, trong giọng nói của anh ta có sự đắc ý không che giấu được.
“Vậy khả năng đánh đối kháng thì thế nào?”
“Đương nhiên là ưu tú rồi.”
Nếu không phải thành tích của Trần Duyệt ở trong lớp rất xuất sắc thì anh ta sẽ không chạy ngay lên tầng.
Nhưng... Nhiếp Nhiên hỏi những vấn đề này, rốt cuộc muốn làm gì?
“Vậy à, vậy em cũng cảm thấy hài lòng rồi.” Nhiếp Nhiên khẽ mỉm cười, gật đầu, dáng vẻ rất vui.
“Cô có ý gì? Cô hài lòng cái gì?” WebTru yenOn linez . com
Nhiếp Nhiên cười xán lạn: “Một nữ binh chỉ số tổng hợp luôn trong top 5, đánh đối kháng xuất sắc lại bị một người gà mờ vừa vào lớp 6 đánh cho ngã xuống đất không bò dậy nổi, chẳng lẽ em không nên vui à? Hóa ra cái gọi là lớp 1 cũng chỉ như vậy thôi.”
Tất cả mọi người đều hiểu ra.
Nghiêm Hoài Vũ nghe thấy thế thì vui như mở cờ trong bụng. Biết ngay cô gái này không ra tay thì thôi, nếu ra tay sẽ có thể làm An Viễn Đạo tức giận đến gần chết mà.
Anh ta liên tục vỗ tay cổ động, “Ha ha ha! Đúng đúng đúng, cũng chỉ như vậy mà thôi, chỉ như vậy mà thôi!”
“Bị gà mờ ở lớp 6 chúng ta đánh ngã, mà còn là top 5? Ha ha ha, buồn cười chết mất!” Hà Giai Ngọc cũng phá lên cười.
Trong đám người vang lên tiếng chê cười khe khẽ.