Trong xe chỉ có vẻ mặt Thiên Dạ là ổn định, không hề vì Cổ Lâm bị thương mà sinh ra bất cứ cảm xúc gì.
Sau khi chạy nhanh mười phút, cuối cùng xe cũng đến một bệnh viện lớn trong thành phố.
Mã Tường xuống xe trước tiên, ôm Cổ Lâm lao vào cửa khoa cấp cứu. Máu trên đầu Cổ Lâm dính đầy lên quần áo anh ta, nhìn hai người toàn là máu khiến bác sĩ và y tá trong phòng cấp cứu sợ hãi hùng.
“Bác sĩ, bác sĩ!” Mã Tường sốt ruột gọi to trong phòng cấp cứu.
Mấy bác sĩ lập tức hoàn hồn lại, lao đến, vừa dùng đèn pin trong túi chiếu xem độ dãn tròng mắt của Cổ Lâm vừa hỏi: “Cô ấy làm sao thế này?”
“Cô ấy bị trúng đạn ở huyệt thái dương!”
“Huyệt... huyệt thái dương?”
“Đạn bắn ra từ phía trên mắt trái.” Lúc này Nhiếp Nhiên cũng đã đuổi kịp tới.
Đây là lý do vì sao sau khi nghe thấy Kiều Duy nói không cứu được nữa, cô vẫn kiên trì đưa Cổ Lâm vào bệnh viện. Kiếp trước cô cũng đã từng bị trúng đạn ngay ở tai phải khi đi làm nhiệm vụ. Do viên đạn bắn lệch, không xuyên thẳng qua não nên cô mới may mắn sống sót.
Bác sĩ nghe Nhiếp Nhiên nói xong, kiểm tra lại một lần nữa rồi quay lại nói với y tá sau lưng: “Lập tức chụp CT, sau đó đẩy tới phòng phẫu thuật!”
“Vâng!”
Mã Tường bất an nắm tay áo bác sĩ, tha thiết nói: “Bác sĩ, xin ông nhất định phải cứu sống cô ấy!”
“Tôi sẽ cố gắng hết sức.” Bác sĩ trịnh trọng nói rồi nhanh chóng đi vào phòng chụp CT.
Lúc này Mã Tường giống như bị rút hết sức lực, tê liệt dựa vào tường, sau đó chậm rãi ngồi xổm dưới đất.
Không lâu sau, đèn phòng phẫu thuật sáng lên.
Một đám người đứng ở hai bên hành lang im lặng chờ, vẻ mặt ai cũng vô cùng căng thẳng.
Chỉ có Nhiếp Nhiên vẫn kiên định nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng phẫu thuật.
Nguồn : we btruy en onlin ez.com
Cô đang đợi.
Đợi tuyên án cuối cùng của bác sĩ.
Một phút... mười phút... nửa tiếng... một tiếng, thời gian chậm rãi trôi qua từng giây từng phút.
Lúc này, Thiên Dạ đã được gắp đạn ra và bó bột xong xuôi, đang chậm rãi đi tới chỗ Nhiếp Nhiên.
“Bác sĩ nói thế nào?” Cô ta đứng ở bên cạnh Nhiếp Nhiên, giọng rất bình tĩnh.